
khó có thể tiêu hóa.
Sao lại khó tiêu hóa? Vì mẹ chồng cô nói,
họ chỉ cần cháu trai, cháu gái không cần, cũng không muốn nuôi cháu gái. Tiểu Mỹ nghĩ bụng: Chỉ cần có con, cô là mẹ nhất định khổ thế nào cũng
nuôi.
Ba chồng cô bảo: “Con trai tôi rất giỏi, bây giờ công việc cũng tốt. Chỉ cần chị sinh con gái, chúng tôi cũng chấp nhận. Nhưng chị phải cho nó ra ngoài tìm đứa khác đẻ cho tôi một đứa cháu trai.”
Mẹ chồng tiếp lời: “Du Tử nhà bác là con trưởng. Bởi vậy trách nhiệm con
trưởng phải phụng dưỡng ba mẹ đến già. Nhưng nhà con thì không như vậy.
Ba mẹ con đã có gia đình bên anh trai gánh vác. Hơn nữa, ba mẹ con đều
là thành phần tri thức, lương lậu cũng cao. Gia đình bên hai bác không
có điều kiện tốt như thế. Vậy nên sau khi kết hôn, tiền của con cũng
không cần đưa cho gia đình bên đó nữa. Con gái đến tuổi lấy chồng như
bát nước đổ đi. Chuyện ba mẹ bên đó đã có anh chị con lo liệu. Còn tiền
lương của con và chồng cứ đưa cho mẹ giữ hộ, coi như mẹ quản giúp các
con vậy, chỉ việc lo chuyện sinh đẻ thôi.”
Ba chồng cô tiếp tục: “Hai đứa cũng ở với nhau được mấy năm rồi. Cháu cũng không phải là lá
ngọc cành vàng gì. Vậy nên nhà bác cũng không cần lễ vật gì nữa cho rắc
rối. Con trai bác không phải lên nhà cháu để ngỏ lời gì nữa. Thế này đi, cháu mời ba mẹ đến nhà chúng ta một chuyến rồi hai bên cùng bàn bạc
chuyện của hồi môn xem thế nào. Phải rồi, ba mẹ cháu tiền lương hưu mỗi
tháng thế nào? Định cho cháu bao nhiêu của hồi môn?”
Mẹ chồng cô ngắt lời: “Các con ở với nhau bao năm như thế. Con trai bác cũng mấy
lần nói về chuyện gia cảnh nhà cháu rồi. Khi hai nhà muốn kết thông gia
với nhau thì chuyện giúp đỡ là điều đương nhiên. Về công việc của em
trai Du Tử xem ba cháu giải quyết thế nào. Nghe nói chú cháu đang làm
trong văn phòng Chính phủ phải không? Thử bảo ông ấy đánh tiếng xem
sao?”
Ba chồng nói…
Mẹ chồng…
…
Thế giới của Tiểu Mỹ bắt đầu chao đảo như thể trần nhà chuẩn bị sập xuống. Từ
giờ phút này cô đã hiểu ra. Yêu là chuyện của hai người. Còn kết hôn thì hoàn toàn không phải vậy!
Cũng từ giây phút đó, cô đã hoàn toàn mất niềm tin với hôn nhân.
Khi cô đến nhà anh chơi đang là mùa đông. Quần áo Du Tử đến lúc cần phải
giặt. Cũng may chị gái anh quan tâm đến ba mẹ nên cũng sắm máy giặt cho
nhà mẹ đẻ. Sau đó, cô chủ động mang quần áo đi giặt. Sau đó, Tiểu Mỹ mới hiểu mình đã sai. Một khi bạn chủ động làm chuyện gì đó, người nhà họ
sẽ không còn khách khí với bạn nữa, sau này họ sẽ để bạn làm như một
chuyện hiển nhiên.
Đến nước rửa chân cho Du Tử mẹ chồng tương
lai cũng sai cô đi lấy. Cô cắn răng chịu đựng, thầm nghĩ bụng: Bà cô này đang ở địa bàn của các người nên tạm thời chịu vậy. Đến cả nước rửa
chân cho ba mẹ tôi còn chưa bao giờ lấy nữa là.
Du Tử rửa chân xong, mẹ chồng cô nói: “Cháu mang đổ nước đi!”
Tiểu Mỹ như muốn phát điên, không nhìn bà, chỉ nhìn chăm chăm vào anh.
Du Tử có lẽ cũng chột dạ, cúi khom lưng xuống rồi nhấc chậu nước lên:
“Thôi để con đi đổ. Cô ấy cũng không quen làm đâu.” Nói rồi anh bước ra
phía cửa.
Mẹ chồng tương lai đứng bên cạnh cô than vãn xa gần,
“con gái thành phố có khác, quen được người khác hầu hạ rồi. Nào có được như ở đây, con dâu không biết nghe lời là bị đàn ông giáo huấn cho một
trận.”
Tiểu Mỹ mất hết lòng tin với mẹ chồng, cũng không tức
giận, chỉ khảng khái đáp lại: “Bác không biết rồi, đàn ông con trai muốn có chỗ đứng bên ngoài phải dựa vào quan hệ, phải để người ta nể trọng.
Còn người ta khinh nhất là đàn ông đánh vợ. Đó là bạo lực gia đình, rồi
cũng có lúc ngồi tù mọt gông.”
Nhìn mẹ chồng như muốn phát điên. Tiểu Mỹ thò tay vào túi. Điện thoại đang reo lên. Ở đây sóng điện thoại hơi chập chờn. Cô lấy điện thoại ra giả bộ nói: “Alo, trưởng phòng phải không ạ? Có chuyện gấp ạ? Vâng, tôi sẽ về ngay. Sáng mai tôi đi ngay.”
Mẹ chồng đương nhiên không biết cô đang giả bộ. Kế hoạch này để cô tự bảo vệ mình.
Hôm sau, cô nói có việc phải đi. Du Tử cầu xin mấy lần, lòng cô lại mềm
xuống, đồng ý ở thêm hai hôm nữa. Vậy là tự làm tự chịu, cô lại chịu
nhục một lần nữa vậy.
Cho dù có đi thì cũng phải chuẩn bị một
bữa cơm tươm tất, không người khác lại nghĩ con gái thành phố chỉ là
tiểu thư. Tiểu Mỹ vốn không thích làm mấy chuyện nội trợ nhưng tài nghệ
nấu ăn cũng không tồi. Ngay cả ba mẹ và anh chị của cô đều nói, nếu một
ngày nào đó cô không còn biên tập sách nữa có thể đến Australia mở tiệm
ăn. Có lẽ nấu ăn cũng là một vốn thiên phú của cô.
Sáng sớm, Tiểu Mỹ ra chợ mua đồ. Buổi sáng nấu nướng cũng được năm sáu món. Trong bếp tràn ngập mùi đồ ăn thơm lừng.
Sắp đến trưa, cô thấy ba mẹ chồng tương lai mang bánh sủi cảo ra.
Cô tròn mắt ngạc nhiên, “mấy cái bánh này cháu thấy để đây được mấy hôm rồi. Hôm đầu tiên cháu đến đã thấy nó ở bếp.”
Mẹ chồng cô bảo: “Trước hôm các con về ba mẹ có ăn sủi cảo. Nhưng còn thừa lại nhiều quá. Chỗ này đủ để nhà mình ăn trưa nay.”
Tiểu Mỹ thần mặt tính toán, cô và anh về nhà được ba hôm rồi. Hai ngày trước khi họ về tức là bánh sủi cảo đã có từ 5 ngày trước.
Cô kinh ngạc, “nếu đ