
ay sang ăn đồ ăn khác. Mẹ chồng giận lắm, thấy chồng
không đứng về phía mình, thế là dứt khoát gắp ngay sủi cảo bỏ vào bát
con trai, “anh ăn đi!”
Có lẽ Du Tử cũng không muốn ăn mấy cái
bánh thừa nữa, chẳng quản việc mẹ giận thế nào, dứt khoát bưng đĩa đi
rồi nói: “Cả nhà ăn đồ đi, Tiểu Mỹ làm nhiều đồ ăn lắm, không ăn lại
thừa!”
Cô cười hả hê, có chút đau lòng lướt qua.
Sau
này, Đường Đường và Văn Văn hỏi: “Cho dù ba mẹ anh ấy có không tốt đến
thế nào thì người cậu sống cùng là anh ấy cơ mà. Chỉ cần không để ý đến
họ là được.”
Cô vỗ vỗ lên người hai chị em tốt của mình, “đừng
đứng nói rồi kêu đau lưng. Đường Uyên không phải là một nữ tài đó sao?
Vậy mà mẹ chồng nhìn vẫn không thấy vừa mắt. Lục Du chẳng phải đại thi
nhân đó sao? Sao không dám nói gì? Khi chia tay vợ còn sáng tác thơ
thương nhớ… người vợ cũ.”
Văn Văn và Đường Đường chỉ biết nhìn nhau không nói gì. Lắc lư chao đảo, con đường phía trước thật mênh mông. Tình yêu của anh biến thành đại dương, còn em vẫn trên hành trình xa xôi.
Nghiêng ngả lảo đảo, đường đi miễn cưỡng. Trong mắt em chỉ còn sót lại chút thê lương, lời thề sớm đã đi xa.
Lần gặp gỡ này vừa đẹp vừa sáng sủa, khiến người ta phải ngẩng đầu lên.
Kết cục này quá đau lòng, quá bi thương, khiến tan nát cõi lòng. Lại thêm
một lần băn khoăn, cho đến khi phong hoa tuyết nguyệt hoàn toàn chôn vùi vẫn không nhịn được sự cuồng nhiệt.
—“Hoàn toàn thay đổi”
Tiểu Mỹ thường tự chế giễu mình: “Người nhà anh ấy biến mình thành triết gia!”
Tiểu Mỹ từng nói câu này – “Người đàn ông dám hi sinh danh dự của vợ mình để giữ thể diện cho mẹ đẻ thì mình không cần.”
Đường Đường và Văn Văn khi ấy không hiểu, liền hỏi luôn: “Sao lại nói như vậy?”
Tiểu Mỹ cười một lúc lâu, nụ cười đầy sự chế giễu chính bản thân.
Trước giờ cô rời nhà Du Tử, ba chồng đưa ra một nhiệm vụ: “Ta đã già rồi, bây giờ chỉ có một nguyện vọng lớn, đó là đưa tên con trai mình vào hộ khẩu ở Bắc Kinh. Sau đó là em trai nó, để em nó tự tìm một cô con dâu ở Bắc
Kinh.”
Mặt và lòng cô đều đang tự cười, trong lòng cười lạnh
nhạt, cười điên cuồng. Thậm chí, cô chẳng buồn nói với ba chồng, thực ra cô cũng không có hộ khẩu ở Bắc Kinh.
Thế nhưng Du Tử không nói với ba mẹ về chuyện cô không có hộ khẩu ở Bắc Kinh khiến cô thấy khó hiểu.
Anh và cô trở về Bắc Kinh đến tháng thứ hai thì ba mẹ chồng muốn đến ở cùng.
Tiểu Mỹ lập tức nói: “Chúng ta chưa kết hôn nên không thể được! Anh không
thể tìm thuê một căn nhà nào đó cho ba mẹ được sao, để không làm ảnh
hưởng đến không gian riêng của bọn mình?”
Du Tử không vui, “ba
mẹ anh cả đời chưa bao giờ đến Bắc Kinh. Mãi lần này mới tới được, chẳng lẽ em muốn họ phải ra ở ngoài sao? Bắc Kinh lớn thế này, không may mà
lạc đường thì ai chịu trách nhiệm?”
Tiểu Mỹ thỏa hiệp một hồi,
dù sao cũng là ba mẹ chồng tương lai, “được thôi, vậy anh tìm một nơi
nào đó lớn một chút rồi anh ở cùng ba mẹ. Em cần có không gian riêng của mình, tối còn biên tập bài nữa, không thể bị quấy rầy được.”
“Ba mẹ đã nói rồi, muốn ở với chúng ta, để xem đôi bên còn thích ứng với
nhau nữa. Dù sao sau khi kết hôn chẳng phải cũng ở với nhau sao?”
Cô cười lạnh nhạt, “đình chỉ anh luôn, anh còn quyết định thay cả em việc
kết hôn hay sao? Anh tự tin rằng em nhất định sẽ lấy anh?”
Du Tử cũng cười nhạt, “ở với nhau bao nhiêu năm thế này, cả thế giới đều biết em là người phụ nữ của anh, không lấy anh em còn lấy được ai?”
Cô tiếp tục nói, “hóa ra anh vẫn tự tin đến thế? Nhưng quên chưa nói với
anh em không phải người hầu. Người nhà anh trước mặt thì nói tốt em, khi không có anh ở đó lại châm chọc khiêu khích, thậm chí hận chưa tung võ
ra.”
Thấy Tiểu Mỹ cương quyết, Du Tử có chút lo lắng. Nhưng dù
sao cũng là người nhà của anh. Tuy vậy, bản tính chung của con người là
che giấu khuyết điểm cho người thân. Thế là giọng nói anh lại mềm xuống, “ba mẹ anh là người rất thuần khiết, là em nghĩ mọi chuyện phức tạp ra
đấy thôi.”
“Này, mẹ anh còn nói nên để anh cho em một trận; rồi
mất cả ngày để nói về quy tắc “gia đình”, huấn luyện, giáo dục, em chỉ
thiếu nước chưa quỳ xuống!” Tiểu Mỹ đã mệt cả ngày rồi không còn hơi nói tiếp.
“Vậy thì em sai rồi. Nhất định trước đó em đã nói gì mới bị vào tròng như thế.” Du Tử kiên trì tới cùng.
“Đúng rồi đấy!” Cô hít một hơi thật sâu, giọng nói trở nên chói tai hơn,
“vâng, tôi đê tiện, vô liêm sỉ! Còn ba mẹ anh thì thuần chất đôn hậu.
Tôi chẳng là cái quái gì!”
“Xem cách em nói kìa! Em không biết
chứ khi em ở nhà anh, ba mẹ đã đối xử với em rất khách khí. May mà đồ ăn em nấu ngon nên không có vấn đề gì. Nếu em có chuyện gì không phải, ba
mẹ cũng không đành lòng mà nói đâu!”
“Vậy anh hãy nói xem, em có gì không phải? Ba mẹ anh đôn hậu nên không nỡ nói em hay là ngại không
muốn nói? Nếu ngại không nói thì cứ mang rìu ra chặt đầu em. Còn nữa,
sao anh không nói cho ba mẹ biết em không có hộ khẩu ở đây?”
“Không phải em muốn ba mẹ ấn tượng tốt về mình một chút sao?”
“Được…, hóa ra ấn tượng tốt chính là cái hộ khẩu Bắc Kinh phải không? Xem ra lần này họ bị thất vọng r