
hông dự đoán được, chị cả Y Y cũng lại ở nơi đó, không biết chị cùng anh rể đã xảy ra chuyện gì?
Coi cô ốc còn không mang nổi mình ốc , thật sự không dư thừa tâm lực
để mà giải thích nghi hoặc chị cả vì sao rời nhà trốn đi. Hơn nữa , một
đêm không ngủ làm cô thực mệt mỏi, cô tắm giặt sạch sẽ, cùng chị em ăn
một bữa tối đơn giản, chuyện phiếm tán hươu tán vượn trong chốc lát, ngả đầu liền ngủ, đặt mình liền tới hừng đông.
Sáng sớm, cô như thường lệ tới công ty làm việc, vừa mới tới chỗ ngồi của mình,còn không kịp ngồi xuống, cánh tay liền bị nắm chặt, cứ vậy bị kéo về hướng văn phòng tổng tài cuối hành lang.
“Cạch” một tiếng, cửa liền đóng lại, Lôi Cánh nổi giận đùng đùng
hướng cô chất vấn: “Em tối qua chạy đi đâu? Vì sao không nói với anh, di động lại không mở máy?”
“Tổng tài hôm nay tới thật sớm, anh muốn dùng bữa sáng sao? Muốn uống cà phê sao?” Cô mở miệng nói, mặt không đổi sắc đúng bổn phận thư ký.
“Em đang tức giận.” Đã ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, Lôi Cánh
dễ dàng đoán được tâm trạng của cô, nhưng là … “ Vì chuyên gì?”
“Vậy còn anh, vì chuyện gì mà tức giận?” Cô nhìn anh, không trả lời mà hỏi lại.
“Đương nhiên là vì em tối hôm qua vô duyên vô cớ lại ở bên
ngoài,lại…” Lôi Cánh đang giận dữ thanh âm chợt im bặt, trên mặt là biểu tình bừng tỉnh đại ngộ.
Anh nhíu nhíu chân mày.
“ Em là vì buổi tối hôm kia anh trắng đêm không về mà tức giận? Chẳng phải anh có gọi điện thoại cho em nói anh có việc ,cho nên…”
“Cho nên khuya mới trở về, nhưng là, anh có về sao?” Cô tiếp lời chất vấn anh.
“…Đột nhiên có chút việc.”
“Chuyện gì?”
Anh do dự, đem ánh mắt dời đi.
“Anh ngay cả có việc gì cũng không thể nói, còn muốn em tin tưởng anh sao?” Cô chua xót nói.
“Anh không có làm chuyện gì có lỗi với em.” Anh đem ánh mắt di hồi,
đôi mày gắt gao nhíu lại, nhìn chằm chằm cô, mạnh mẽ khẳng định.
Nếu không có, vì sao em lại bất an như vậy, khổ sở như vậy đây? Cô
muốn hỏi anh, lại không mở miệng được, bởi vì cô biết có nói ra những
lời này cũng không giải quyết được mọi chuyện, sẽ chỉ làm hai người cãi
nhau hoặc lâm vào tình trạng nghi hoặc nhau mà thôi
Nếu thật muốn ầm ĩ, sao không trực tiếp đem bao đạn kia quăng ra đi, đem mọi chuyện một lần giải quyết?
“Em muốn kết hôn.” Cô nhìn anh nói.
Anh kinh ngạc mở to đôi mắt, sau đó nhanh chóng nhăn mặt nhíu mày.
“Anh nghĩ em cùng với anh đều như nhau nghĩ không muốn kết hôn” Anh trầm mặc trong chốc lát, mở miệng trầm giọng nói.
“Đó là trước kia, bây giờ em muốn kết hôn.”
“Vì sao? Chúng ta cuộc sống như hiện tại là khó mà có được, kết hôn
hay không căn bản là không quan trọng.” Anh nhìn chằm chằm cô nói.
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Nếu đã không quan trọng, vì sao anh không chịu kết hôn?”
“Anh không thích phiền toái.” Anh lấy ngữ khí hiển nhiên chán chường nói.
“Chỉ cần đi đăng ký, chưa đến một giờ đã tốt rồi.” Cô nhìn anh.
Anh mím chặt môi, im lặng không nói.
“Anh căn bản không phải ngại phiền toái, chính là không muốn cùng em
kết hôn, đúng không?” Cô cũng lặng im trong chốc lát, sau đó thấp giọng
hỏi.
Anh đột nhiên thở mạnh một hơi, có vẻ không kiên nhẫn.
“Mọi chuyện đang êm đẹp, em vì sao đột nhiên lại muốn như vậy?” Anh
hỏi cô. “Có hay không tờ giấy kia quan trọng lắm sao? Chúng ta như bây
giờ không phải rất tốt sao? Trừ bỏ kết hôn ra, chúng ta so với những cặp vợ chồng bình thường có gì khác biệt? Anh đối với em không tốt sao? Em
có cái gì bất mãn với anh?”
“Em không hề bất mãn với anh, chính là em muốn kết hôn.” Cô nhìn sâu vào mắt anh, bình dị nói.
Anh nhìn đi nơi khác, cất tiếng đầy lãnh đạm: “Anh không muốn kết
hôn, ngay từ đầu anh đã nói với em anh sẽ không kết hôn, bất kể đối
tượng là ai đều như vậy.”
Bất kể bên nhau bao nhiêu năm đều như vậy. Trử Nhĩ Nhĩ ở trong lòng
thay anh bổ sung một câu, cảm thấy cõi lòng dần dần trầm xuống, chìm vào cái hố sâu không đáy, đen đặc, lạnh lẽo.
“Ý anh chính là nếu em muốn kết hôn, chỉ có thể đi tìm một người khác, cùng anh là tuyệt đối không có khả năng, đúng không?”
Cô nói nhỏ.
Anh nhăn mặt nhíu mày không nói, lộ ra một bộ dáng cam chịu.
“Em biết rồi.” Cô phiết môi muốn cười, nhưng nụ cười lại không thành hình.
Cô xoay người rời đi, cánh tay lại bị anh gắt gao nắm chặt.
“Trừ bỏ kết hôn, anh cái gì cũng có thể cho em, bao gồm cả tâm hồn và thể xác, anh đều có thể cho em hết thảy , như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ
sao?” Anh gầm nhẹ hỏi cô.
“Nếu cái gì anh cũng có thể cho em, vì sao không thể cho em một cuộc
hôn nhân, để cho em danh chính ngôn thuận là vợ của anh?” Cô nhìn anh
ánh mắt kiên định.
“Ở trong lòng anh, em vẫn luôn là vợ của anh.”
Nhưng là, môt người vợ không được pháp luật công nhận, một người vợ
anh không chính miệng công bố, một người vợ tùy thời đều có thể một cước đá văng đi, thậm chí ngay cả một cái trình tự ly hôn cũng không có.
Nói khó nghe, nếu một ngày nào đó anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cần phải lập tức phẫu thuật, cô vẫn là ngay cả tư cách một người vợ thay
anh ký đơn đồng ý giải phẫu cũng không có, như vậy cô, cũng có thể coi
là vợ anh sao?
“ E