
hó có được Tùy
Nghị không bày ra cái gì mà tư thái thần tử.
Tùy Nghị nghe xong ha ha cười gượng hai tiếng: “Trai Nguyệt cung từng là điện các rất nhiều người muốn, nhưng
sau khi Duệ đế khánh thành vẫn trống không, năm đó chúng phi tần vì muốn được đến Trai Nguyệt cung đã đấu đá một phen”
Phiêu Tuyết vừa nghe, lại là cung đấu,
thì ra mỗi một triều đại đều có chuyện như vậy, lúc nào nàng mới bắt đầu không thấy giật mình chứ. “Vì được đến Trai Nguyệt cung? Vậy sau đó thế nào?” Phiêu Tuyết đoán rằng không phải Tử quý phi đương nhiên chính là
Lũng Thái Hậu, năm đó được sủng ái nhất chính là hai người các nàng.
“Sau đó không ai đến được, ngược lại
vài phi tần vì vậy mà bị nhốt vào lãnh cung” Tùy Nghị nói thật vân đạm
phong khinh, giống như vận mệnh mấy phi tử kia cũng chỉ là mây bay,
không đáng nhắc tới.
Phiêu Tuyết không nghĩ một tòa điện các lại còn có quá khứ như vậy, cũng đúng…… Một tòa cung điện chứng tỏ vô
hạn vinh sủng, sao có thể không có một quá khứ nhuốm máu?
“Vậy mấy phi tần kia sau đó thế nào?” Phiêu Tuyết hỏi.
“Không thế nào, trừ bỏ một người đã sinh hạ long chủng ra thì thất cả đều cô độc sống quãng đời còn lại ”
Lời nói này của Tùy Nghị đùa Phiêu
Tuyết nở nụ cười: “Chuyện mới có bao nhiêu năm trước a? Lũng Thái Hậu
bây giờ còn sống rất khỏe mạnh, các nàng đã cô độc sống quãng đời còn
lại? Nữ tử hậu cung đâu có chết sớm như vậy?”
Tùy Nghị cũng bị Phiêu Tuyết đùa nở nụ
cười, chỉ thấy cánh môi nhếch ra một độ cong không lớn hơn trước, có thể là vì thường ngày nghiêm mặt không thường xuyên cười.
Phiêu Tuyết lúc ấy vừa vặn quay mặt
sang, vừa lúc thấy hắn cười, Phiêu Tuyết hơi giật mình: “Thật ra ngươi
cười rất dễ nhìn, thật đẹp đến bại hoại a, sao lại làm thị vệ cho A Li
chứ”
Phiêu Tuyết vừa nói một câu này, Tùy Nghị thu lại nụ cười, trên mặt ít nhiều có chút không được tự nhiên, muốn cười lại nghẹn.
Phiêu Tuyết nhìn hắn, thở dài một hơi:
“Ở chỗ này, muốn cười thì cười đi” Cả người lại lần nữa dựa về sau, nhìn về một mảnh vàng rực trước mắt: “Hai ta đều là người đồng bệnh tương
lân (cùng hoàn cảnh thì thông cảm cho nhau), nhưng ngươi còn tốt hơn ta, ngươi ở trong thâm cũng còn có nơi này để có thể vui vẻ để có thể khổ
sở, so với ngươi…… thật ra ta cái gì cũng không có” Phiêu Tuyết hướng
hắn mở hai tay ra, vẻ mặt đặc biệt mất mát: “Ngay cả Trai Nguyệt cung,
bề ngoài thì nói là của ta, thật ra nó cũng không thuộc về ta……” Phiêu Tuyết hướng Tùy Nghị thở dài một
hơi, sau đó đứng dậy vỗ vỗ cây cỏ trên người, híp mắt nhìn về phía trời
chiều màu hoàng kim: “Bây giờ không còn sớm, ta cũng nên trở về”
Tùy Nghị cũng khôi phục lạnh lùng lúc
đầu, nhưng khi đối mặt với Phiêu Tuyết sắc mặt thoáng nhu hòa, có vẻ coi Phiêu Tuyết vài phần không giống người thường, hắn đứng dậy cầm kiếm
khoanh tay trước ngực, nhìn Phiêu Tuyết.“Đi thôi, các nữ quan Trai
Nguyệt cung đã sắp đem hoàng cung lật lên”
Phiêu Tuyết gật đầu: “Ừ, ta đi đây”
Tùy Nghị nhìn bóng dáng Phiêu Tuyết rời đi, khuyên nhủ: “Nếu nương nương không thể chấp nhận Hoàng Thượng tam
cung lục viện bảy mươi hai phi tần, vậy nương nương nên sớm thỉnh chỉ
chuyển ra khỏi Trai Nguyệt cung”
Thân hình Phiêu Tuyết rời đi đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu lại, cười nói với hắn: “Cám ơn tổng quản thị vệ, ta sẽ làm vậy”
Nàng có thể coi điều này là thiện ý
khuyên bảo hay không? Cái này đại khái dụng ý của hắn khi nói với nàng
lai lịch thật sự của Trai Nguyệt cung sao? Tuấn Lạc từng muốn nàng giúp
hắn đoạt hoàng quyền, cho nên mặc kệ thế nào, dùng loại thủ đoạn gì, rốt cuộc đều không thể quy ẩn cuộc sống an nhàn, mà nay, hắn đã có được
những thứ hắn muốn, bên người cũng không thiếu nữ nhân, nàng cũng nên
thoái ẩn. Phiêu Tuyết không nghĩ tới, con đường từng mơ ước đến giờ mới
có thể đi, cũng không nghĩ tới, trái tim mình lại sẽ đánh rơi trên con
đường đi đến.
Giọng nói ấm áp mềm mại đã sớm trôi đi ở trong gió, thật ra A Li, có cần không…… đã chấp nhận giúp ngươi, cho dù không gạt ta làm ta yêu ngươi, ta vẫn sẽ giúp ngươi. Đế vương, luôn
luôn vài phần đề phòng như vậy, nhưng …… ngươi vì sao phải đề phòng ta
đây?
Thời điểm biết Tử quý phi gặp chuyện
không may, một cái ôm dùng toàn bộ sức lực như vậy, chẳng lẽ đều là giả
dối sao? Đã từng nghĩ hai trái tim chưa bao giờ gần sát như vậy, nhưng
sự thật, luôn quá mức tàn nhẫn.
Phiêu Tuyết theo đường xa quay về,
quang cảnh dần dần trang nghiêm yên tĩnh, mái hiên lầu các màu hoàng
kim, từng dãy tường cao đỏ chói, ngăn ra một khoảng cách rất xa giữa hai trái tim, nếu thời gian có thể quay lại một lần, chỉ ước đừng yêu Đế
vương, chỉ ước có thể gả cho một gia đình bình thường.
Chỉ ước nam tử thổi tiêu, nữ tử múa
trúc, tìm một nơi an tĩnh chăm sóc lẫn nhau sống quãng đời còn lại,
không có thế gian hỗn loạn, chỉ có một đôi bướm lương chúc âm dương im
lặng đậu trên cành, như vậy, lại chẳng phải là một loại phúc phận?
Phiêu Tuyết rốt cục trở về tới đường
lớn, chỉ thấy trên hành lang xếp một hàng cấm quân, vừa thấy Phiêu Tuyết lập tức quỳ xuống: “Quý phi nương nương thiên tuế”