Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Không Sợ Làm Hư Em

Không Sợ Làm Hư Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322371

Bình chọn: 8.5.00/10/237 lượt.

t át ở đỉnh đầu ngực.

Động tác của anh rất dịu dàng, cô mẫn cảm thu bụng một cái, hai chân hơi cong, đúng lúc kẹp anh ở giữa hai chân.

Trong lúc vô tình, thân thể kháng cự của cô đối với anh biến thành nghênh

hợp, anh thừa thắng xông lên, một bàn tay khác nắm lấy đầy đặn bên kia

vuốt vuốt, quyến luyến không rời.

Hai tay cô ôm bả vai của Doãn

Trạch Vũ, hoàn toàn đưa mình vào trong lòng của anh, đem những điều cấm

kỵ kia đều quẳng ra sau đầu, sa vào trong nhu tình tựa như nước của anh

không cách nào tự thoát khỏi.

Bàn tay to của anh chuyển qua trong đùi cô, nơi đó đã ướt át một mảnh, anh nhẹ nhàng mà tách hai chân cô ra...

Cô còn là xử... Anh hơi nhíu nhíu mày, nhìn người phía dưới đau đến phải

hút một ngụm khí lạnh, cắn cánh môi, khóe mắt thấm ra nước mắt, trên mặt là một vẻ mặt như khổ qua, anh nhịn không được cúi đầu khẽ hôn mặt của

cô.

Cùng với cứng rắn của anh ở nhỏ hẹp của cô nhẹ nhàng mà thúc

đẩy, bầu ngực tuyết trắng của cô nhẹ nhàng lay động, đầu ngón tay của cô cấu vào trong thịt bả vai của anh, làm cho lực độ của anh theo nhịp

tăng nhanh, tăng mạnh, bộ ngực mê người của cô khiến anh kìm lòng không

đậu mà vùi mặt vào trong, nhưng hạ thể còn đang ra sức tiến vào cô, mãi

đến hai người đều thở hổn hển mà ngã vào trên giường lớn.

"Vừa

rồi có phải làm đau em?" Doãn Trạch Vũ lật người, vừa hay nhìn thấy gò

má đỏ bừng của cô, sợi tóc mềm mại che phủ cái trán trơn bóng của cô,

anh vươn tay sửa sang tóc rối bời cho cô.

Đường Gia Nghê không biết làm thế nào để trả lời anh, hạ thể vẫn còn đang đau rát, chỉ quăng cho anh một cái nhìn dịu dàng.

"Tôi còn muốn..." Doãn Trạch Vũ ôm vòng eo da thịt trợt nước của cô, hạ thể nóng rực vẫn chưa thỏa mãn dán sát cô.

Đường Gia Nghê lắc lắc đầu, để cho anh dày vò tiếp nữa, cô phải xin nghỉ bệnh rồi.

"Một lần, chỉ một lần nữa được không?" Doãn Trạch Vũ giống như một đứa trẻ không chiếm được thõa mãn cầu xin.

"Nhưng... Ặc..." Còn chưa có nói hết lời, bàn tay to của anh đã từ thắt lưng của

cô chuyển qua trên ngực của cô, bàn tay vững vàng bao lại một nắm đầy

đặn, giống như là toàn bộ hăng hái đều tụ lại đến trên hình tròn mềm mại kia, từ đầu nhũ, đến quầng nhũ, rồi đến nhũ thịt mềm mại, lúc thì anh

nhẹ chút, lúc thì nắm chặt, lúc thì xoa nắn, giống như là một món đồ

chơi yêu thích, cô không chịu nổi khiêu khích như thế, vươn tay đè lại

bàn tay to của anh không cho anh tùy tiện chơi đùa.

Doãn Trạch Vũ không thể để người khác khống chế bản tính lại bắt đầu lộ ra tới, vọt

lên trên thân thể của cô, ôm lấy cả người cô ở giữa hai cánh tay, đôi

mắt sâu sắc trên khuôn mặt lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm mặt cô, như

thể cô là một con mồi ngon của anh.

"Tôi sẽ dịu dàng một chút."

Nụ hôn của anh như mưa rơi rơi ở bên môi cô, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng

mà thăm dò vào giữa cánh môi của cô, nhẹ nhàng mà đẩy ra hàm răng của

cô, ở dưới chủ động dẫn dắt của anh, cô cũng duỗi ra đầu lưỡi, cùng anh

quấn lấy, điên cuồng mà nóng bỏng...

Ngay cả anh làm thế náo tiến vào thân thể của mình Đường Gia Nghê cũng không chút nào phát hiện, chỉ là anh thực sự dịu dàng rất nhiều, theo bản năng anh chậm lại tốc độ.

Được bao quanh ở trong dục vọng mãnh liệt của anh, Đường Gia Nghê lại hơi lo sợ, cô không có cảm giác an toàn, không biết làm thế nào dưới câu nói

tiền đề "chỉ có thể làm tình nhân" của anh, duy trì giữa hai người thực

sự đã xảy ra quan hệ.

Cô không thể... Cô sợ... Có lẽ mình chỉ là

một trong trăm trăm ngàn ngàn người phụ nữ phía sau của anh, bé nhỏ

không đáng kể! Giáo điều trong cuộc sống của anh, có tình đều mệt mỏi,

cuối cùng anh sẽ bỏ cô mà đi, không bị phụ nữ liên lụy.

Vì sao

ngay từ đầu không có nỗ lực đi ngăn cản hết thảy phát sinh này? Chẳng lẽ cô thực sự yêu anh? Chẳng lẽ cô thực sự có tư lợi? Cô chỉ là rất quan

tâm rất quan tâm đến anh, cũng không có nghĩ tới sẽ thương anh hoặc là ở cùng với anh.

Nhưng ôm chặt anh cũng nguyện ý hôn cùng anh, không chút nào cất giữ giao ra mình, cái loại cảm giác này là thật...

Đột nhiên cô cảm thấy bất lực, mẫu thuẫn... Giống như phấn đấu quên mình

lao vào một sai lầm, bởi vì thiên chi kiêu tử(*) như anh, không thể nào

cho mình một tương lai thiết thiết thực thực, cô cảm thấy mình như bước

trên băng mỏng, bước đi khó khăn.

(*) Thiên chi kiêu tử: nghĩa nôm na là con cưng của trời.

"Em đang sợ..." Doãn Trạch Vũ dừng chuyển động thân thể, thương tiếc nhìn cô, bởi vì không tập trung của cô mà hơi không vui.

Mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào cô, hai mắt trong suốt của cô đích

thực có một chút sợ sệt, nhưng cô vẫn bướng bỉnh lắc đầu.

"Nói

cho tôi biết, đang lo lắng cái gì..." Trong ánh đèn trang nhã, anh nâng

lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt ngây

thơ của cô nhuộm dần ưu sầu.

"Tôi... Tôi lúc nào cũng có thể cùng anh sao?" Cô không hy vọng xa vời làm tình nhân của anh, cô cũng biết

luôn mập mờ là không thể, cô chỉ muốn dùng cách lý giải của cô, để ở lại bên cạnh anh.

Doãn Trạch Vũ véo cằm của cô, nhẹ nhàng nâng lên

khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cô, "Chỉ