
cần em thích, mọi thứ ở đây
đều là của em, bao gồm cả tôi..."
"Không không, anh hiểu lầm
rồi!" Đường Gia Nghê hốt hoảng xua tay, cô cũng không phải là muốn trở
thành chim hoàng yến của anh, cũng không phải muốn bất kỳ bồi thường nào của anh, cô chỉ muốn lui trở về vị trí bạn bè.
"Hử?" Trong mờ tối, anh nâng mày lên, chờ đợi lời giải thích của cô.
"Chúng ta quay trở về làm bạn bè đi." Giọng nói dịu dàng của cô, mang theo một tiếng thở dài không dễ dàng phát giác.
Trong ánh mắt của Doãn Trạch Vũ xẹt qua một tia thất vọng, nặng nề mà ngã qua một bên, ánh mắt sáng quắc nhìn lên trần nhà.
Tình yêu của cô quá yếu đuối, tất cả phụ nữ đều tính toán tường tận mưu kế
muốn chiếm một vị trí nhỏ nhoi ở trong lòng của anh, chỉ riêng cô, đối
với khát vọng của anh lúc thì mãnh liệt, lúc thì lạnh nhạt, có lẽ cô
đang lưỡng lự giữa lý trí và tình cảm, nhưng cũng là tra tấn anh!
"Em không hề dè dặt giao mình cho tôi, chỉ muốn một cái kết cục như vậy sao?"
Cô không tham lam, nhưng anh thà rằng cô hướng về phía anh đòi lấy nhiều
hơn, trên giường duyệt vô số người, nhưng người phụ nữ đầu tiên nằm ở
trên giường nhà anh, lại không muốn ở lại bên cạnh anh nhất, trong lòng
Doãn Trạch Vũ có một cảm giác mất mác nghiêm trọng, quét sạch đi kiêu
ngạo của anh.
Đột nhiên trong mắt anh lóe lên một tia sáng lạnh
lùng, giống như là muốn giết người ở vô hình vậy, kéo cô đến trước ngực
anh, "Có phải ở trong lòng em... còn chứa vị bạn trai cũ bắt cá hai tay
kia của em phải không?"
Bộ ngực vạm vỡ của anh chống đỡ bộ ngực sữa mềm mại của cô, gần như muốn kiềm cô vào thân thể của mình.
Toàn thân của anh tỏa ra hơi thở thô bạo, cơ hồ muốn làm cho cô ngạt thở.
"Không có, sớm đã không có anh ta rồi!" Trong mắt Đường Gia Nghê phủ một tầng
hơi nước, nắm quả đấm muốn tránh thoát khỏi giam cầm của anh.
"Vậy... tại sao không thể làm tình nhân..." Doãn Trạch Vũ không đếm xỉa đến
giãy dụa của cô, anh chân chân thiết thiết, là muốn duy trì tình cảm của hai người.
"Tôi sợ tình cảm như thế, mập mờ mà lại không thể lộ
ra ngoài ánh sáng, càng lún càng sâu lại không thể danh chính ngôn
thuận, rõ ràng là chân thành nhưng lại không chiếm được chúc phúc của
người khác... Tôi sợ có một ngày anh chán ghét tôi, đuổi tôi đi..." Cô
ngồi dậy, một hơi đều thốt ra lo lắng cùng băn khoăn của cô, chuẩn bị
chạy trối chết.
Cô muốn rời khỏi giường, Doãn Trạch Vũ cười khổ đưa tay kéo trở về đè ở dưới thân.
"Cô ngốc, em thật là... Ngốc đến đáng yêu!" Anh nhỏ giọng nói.
"Những người có tiền thích chơi trò chơi tôi không thích, tôi từ chối cái loại không thể lộ ra ngoài ánh sáng này, quan hệ lén lén lút lút, mặc dù có
thành phần yêu nhưng là rất ích kỷ, tôi từ chối làm tình nhân của anh,
tôi muốn làm bạn gái, người yêu, người thân, của một người đàn ông khác, nhưng nhất định không phải là tình nhân!"
Đường Gia Nghê miệng
động không ngừng, một hơi đều trút ra hết thảy điều muốn biểu đạt, mặc
cho anh chiếm lấy bộ ngực đầy đặn cũng vào rất sâu trong cơ thể của cô,
nhưng lúc cô tỉnh táo lại cô đã không cưỡng lại được, cảm thấy muốn
ngừng mà không được làm cho cô phát ra một tiếng rên mất hồn. Ưm, lại
càng giống như đánh cho anh một loại thuốc kích thích, điên cuồng mà
rong ruổi ở trong cơ thể cô...
Đường Gia Nghê đổ mồ hôi đầm đìa
nằm ở bên cạnh anh, tất cả lý trí như là bị anh rút hết, chỉ còn lại có
phập phòng trước ngực nhắc nhở cô còn sống. Ham muốn chiếm hữu của anh
quá mạnh mẽ, quá điên cuồng, quá bá đạo, kế tiếp chỉ cần công việc chăm
sóc hết hạn, cô liền lui về vị trí bạn bè, sẽ không còn mập mờ với anh.
Chủ ý đã định, cũng cho cô tăng thêm vài phần sức mạnh, cô ngồi đậy, mò mẫn tìm kiếm váy của mình, chuẩn bị mặc vào rời đi.
"Trong lòng của em có tôi không?" Doãn Trạch Vũ ở sau lưng cô, nhàn nhạt hỏi,
chiếc váy ngủ mềm mại kia của cô, nắm thật chặt ở trong tay anh.
Đường Gia Nghê dừng động tác mò mẫn, trái tim như là nhảy rơi rớt một nhịp.
Giọng nói của anh tràn đầy từ tính, là cô thích; khoảng thời gian bị phụ
tình, anh làm cho cô cười, là cô thích, có lẽ trong lòng cô sớm đã có
anh rồi, nhưng cô đoán không ra lòng của anh, đối với vấn đề của anh, cô chỉ có thể trầm mặc.
"Nếu như nói, một khi công khai quan hệ của chúng ta, cha của tôi sẽ phản đối chúng ta ở cùng nhau, mấy đối thủ
cạnh tranh trên thương trường cũng sẽ gây phiền nhiễu cho em, em có sợ
không?"
Đường Gia Nghê suy nghĩ một chút, vẫn không nói gì.
"Em luôn hung dữ, đương nhiên không sợ, nhưng tôi sợ... những thứ muốn quý
trọng đã mất đi quá nhiều, ước mơ, hạnh phúc, theo đuổi, đều bị bóp
chết, gánh vác trọng trách của công ty, trải qua cuộc sống không có tình cảm, bản tính thô bạo lại lạnh lùng. Trong lòng của tôi, không có tình
yêu, làm tình nhân cũng chỉ là nuôi dưỡng một người, thỏa mãn yêu cầu
cách nói."
"Em rất lương thiện, thực sự đấy... Em là bạch y thiên sứ, thiên sứ làm sao có thể ở lại bên cạnh ma quỷ, làm thiên sứ không
thể lộ ra ngoài ánh sáng? Trở lại quỹ đạo cuộc sống vốn là của em, có
lẽ... sẽ khá hơn một chút..."
Anh nhắm mắt lại,