
h, merry X’mas!”, Tang Du tặng quyển sách đã gói thật đẹp cho Thẩm Tiên Phi.
“Gì thế?”, Thẩm Tiên Phi nghi ngại nhìn Tang Du. Nhớ trước đó trên phố, anh thấy có cô gái tặng chocolate cho bạn trai, anh liền cau mày, “Anh không thích ăn chocolate”.
“Chocolate? Anh đang nghĩ gì thế? Cho dù tặng chocolate thì cũng phải anh tặng em mới đúng”, Tang Du đẩy gói quà lên, “Tự anh mở ra xem đi”.
Thẩm Tiên Phi xe giấy gói, là một chiếc hộp rất đẹp, anh ngước lên nhìn Tang Du rồi mở hộp, khi nhìn thấy tên quyển sách, anh xúc động không nói được câu nào, lấy sách ra, run rẩy lật xem, trên bìa giả của quyển sách có chữ ký của Kenneth.
Tang Du nhìn vẻ mặt như có được vàng của Thẩm Tiên Phi, cười: “Sinh nhật anh, em chưa chuẩn bị quà, lần đó … vốn định cho anh bất ngờ, vui sướng nhưng lại chỉ làm anh bất ngờ chứ chẳng vui vẻ gì, nên lần này bù đắp”.
Tâm trạng xúc động không thể diễn tả bằng lời, Thẩm Tiên Phi lặng lẽ gật đầu. Anh cúi xuống, đôi mắt sáng rực bị hàng mi dày che phủ, khóe môi nhướn lên. Một lúc sau, anh mới ngẩng lên nhìn Tang Du, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt anh rực cháy như đá quý.
Khóe môi xuất hiện nụ cười, anh khẽ nói: “Cám ơn”.
Không nói một lời thừa, đó chính là Thẩm Tiên Phi, chỉ có hai chữ, nhưng hoàn toàn diễn tả được mọi cảm xúc của anh.
Tang Du nhìn Thẩm Tiên Phi, cười ngô nghê.
Phục vụ mang một phần beefsteak gà và một phần beefsteak bò lên bàn, Tang Du nhìn hành tây trong đĩa, cau mày: “Tôi đã nó là đừng cho hành tây vào mà?”.
“Xin lỗi, là sơ suất của chúng tôi. Tôi sẽ bỏ đi cho cô.”
“Lại xin lỗi. Năm ngoái cũng thế, năm nay cũng thế! Các người lấy đâu ra nhiều ‘xin lỗi’ quá vậy? Mang xuống, bỏ hết hành tay đi rồi bê lên”.
“Rất xin lỗi đã làm chậm trễ bữa ăn của cô”, người phục vụ mỉm cười, đang chuẩn bị bê đĩa xuống thì thấy Thẩm Tiên Phi dùng nĩa gạt hết hành tây vào đĩa của mình.
“A Phi, anh làm gì thế?”
Thẩm Tiên Phi quay lại, mỉm cười với người phục vụ: “Không sao, cứ thế này đi”.
Anh phục vụ đó như bắt được vàng, làm động tác chào rồi rời đi.
“Tang Du, làm thêm thực sự là một công việc rất vất vả, đặc biệt là vào dịp lễ. Hôm nay, ngày mai là giáng sinh, họ có thể sẽ bận đến mức không có thời gian nào uống một ngụm nước, thậm chí để bụng đói, giống anh năm ngoái. Em bắt anh ta chạy đi chạy lại vì mấy miếng hành tây như thế thì có ý nghĩa gì? Nếu là thế thì chi bằng anh giúp em ăn hết”.
Cắn môi, Tang Du ậm ừ: “Vâng, vâng, vâng, thôi, không ăn thì nguội mất”.
Thực ra Tang Du là người rất dễ thỏa mãn, chỉ cần ăn no ngủ đủ thì chuyện gì cũng dễ thuyết phục, khoác tay Thẩm Tiên Phi, dựa vào người anh, dạo phố tiêu hóa sau bữa cơm. ( bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn )
“No quá.” Nhìn những cặp tình nhân qua lại tấp nập, Tang Du thở một hơi dài, “Đi thế này thật tốt, nghĩ lại vào giờ này năm ngoái, em ăn no rồi mà còn phí sức theo đuổi anh. Thực ra đi theo một người rất mệt mỏi, nếu ăn no rồi, không khéo lại dễ đứt hơi, đứt hơi sẽ rất khó chịu, nghiêm trọng hơn là phải vào bệnh viện. Nếu đuổi kịp thì còn phải nghĩ cách giữ cùng nhịp chân giống anh ấy, như thế mới có thể sánh vai nhau đi, không bị bỏ rơi…”
Lần nào cũng là cô đợi anh, cũng là cô đuổi theo bước chân anh, cố gắng theo đuổi, chỉ để sánh vai cùng anh.
Thẩm Tiên Phi không nói lời nào, khoác tay Tang Du, lặng lẽ bước đi.
Đang định qua đường, Tang Du đột nhiên khựng lại, cô mở to mắt, nhìn tấm bảng quảng cáo nhấp nháy trước mặt, bên trên viết những dòng chữ to cực kỳ nổi bật: Để cơ thể anh lưu lại dấu vết của em – Hình xăm @ tình yêu.
Hình xăm @ tình yêu? Hình xăm @ tình yêu? Hình xăm …
Thẩm Tiên Phi tưởng cô mệt nên hỏi: “Sao vậy?”
Cô khẽ đẩy anh: “A Phi, anh có sợ đau không?”
Hơi nhíu mày, Thẩm Tiên Phi nghi ngại nhìn cô đang tỏ vẻ bí ẩn. Cô hỏi anh có sợ đau không, nhất định là không phải chuyện gì hay ho, điều kiện phản xạ chính là có liên quan đến cơ thể anh. Đôi môi mỏng mấp máy, anh thốt ra mấy chữ: “Không sợ! Nhưng … em lại định làm gì?”.
Xoay đầu anh, cô dựa vào anh, chỉ bảng quảng cáo đó và hào hứng nói: “Chúng ta đi xăm mình nhé. Để cơ thể anh và em lưu lại dấu vết của nhau, thế nào?”.
Nghe những lời cực kỳ mờ ám đó, khóe môi Thẩm Tiên Phi giật giật, khuôn mặt đẹp trai lạnh dần, hừ một tiếng: “Không được!”
“Tại sao không được? Lúc nãy anh nói không sợ đau mà, không sợ đau thì tại sao không dám đi xăm mình? Còn nữa, anh đừng quên lúc đầu học kỳ, anh còn nợ em một lời hứa, bây giờ em muốn anh đi xăm mình với em”.
“Không được. Cơ thể là của cha mẹ ban cho. Làm gì có người đàng hoàng nào lại đi xăm mình, những việc khác anh có thể đáp ứng, chỉ việc này là không”
Buông tay Thẩm Tiên Phi ra, Tang Du nói: “Xí! Đừng có viện cớ, tóm lại, anh nói lời mà không giữ lời”.
“Anh đâu có…”
“Không nói được nữa chứ gì? Anh cũng biết anh nói lời không giữ lời à?”
“Không được, anh vẫn chỉ nói thế, những chuyện khác anh có thể chấp nhận, xăm mình thì không. Nếu em nghĩ anh nói lời không giữ lời thì em cứ xem như anh sợ đau đi”.
Nhướn mày lên, Tang Du khoanh tay lại, trừng mắt với Thẩm Tiên Phi: “Đồ nhát gan, anh khô