
òn công ty kia là nội thất Giang Hàng, nghe nói những vật liệu này được dùng trong tòa nhà tập đoàn Giang Hàng mới xây. Nhưng ông ta rất kỳ quặc, không ai hiểu được tính cách. Tôi phái người đến Giang Hàng còn chưa kịp yêu cầu chuyển hàng, chỉ mói nhắc đến lô hàng đó thì đã bị ông ta đuổi đi. Tôi thấy họ không giống như làm về vật liệu xây dựng mà giống xã hội đen hơn, Chủ tịch Giang nuôi một đám thuộc hạ chuyên đánh nhau, đúng là lạ. Bây giờ chúng ta không những không gặp được Phó tổng Thẩm của Hoàng Đình mà cũng không gặp được Chủ tịch Giang của Giang Hàng, tôi đúng là bó tay rồi.”
Hoàng Đình làm việc theo quy tắc, Giang Hàng lại không theo quy tắc, công ty GD thì lúc nào cũng lăm le rình miếng mồi béo bở trong tay Tang thị.
Dạ dày co thắt lại khiến sắc mặt Tang Du rất nhợt nhạt.
“Tổng giám đốc Tang, có phải cô không khỏe?”
Cô gắng chịu đựng, khàn giọng nói: “Không sao. Anh đi chuẩn bị, lát nữa chúng ta cùng đến Hoàng Đinh, thương lượng về thời gian giao hàng, sau đó đến Giang Hàng tìm Chủ tịch Giang”.
Dương Chính Khôn gật đầu rồi ra ngoài.
Tắt máy lạnh, Tang Du rót một ly nước nóng uống, chậm rãi ngồi xuống ghế, luôn tự nhủ thầm rằng: Tang Du, đừng lo, Tang thị sẽ không sao, mọi chuyện đều không đánh gục mày được, hai năm trước bố mẹ qua đời mà Tang thị còn không sụp đổ, hai năm sau, Tang thị càng không dễ dàng phá sản. Tang Du, không sao, không sao... Đến Hoàng Đình, Tang Du và Dương Chính Khôn bị cô tiếp tân giữ lại, cô gái rất lịch sự nói Phó tổng Thẩm ra ngoài rồi. Tang Du đương nhiên không tin cô ta, bảo Dương Chính Khôn gọi điện đến văn phòng Thẩm Tiên Phi, người nghe máy là cô Cao, thư ký của anh, vẫn nói rằng anh không có ở đó với giọng điệu rất máy móc.
Tang Du không kiên nhẫn nổi giật lấy di động: “Thư ký Cao, tôi là Tang Du, tôi muốn tìm Phó tổng Thẩm”.
“Tổng giám đốc Tang, Phó tổng Thẩm ra ngoài thật mà”, trong điện thoại, giọng Cao Thiến có vẻ khó xử, cô nàng không dám đắc tội với vị Tổng giám đốc Tang này.
“Anh ta không có đây thì tôi lên trên đợi”, cúp luôn máy, Tang Du trả điện thoại cho Dương Chính Khôn, “Chúng ta lên đó đợi”.
Hai cô tiếp tân cũng không dám đắc tội, nhưng Phó tổng Thẩm đã dặn kỹ rằng nếu người của Tang thị đến thì không gặp nên bọn họ thật sự rất khó xử. Để bảo vệ bát cơm, bọn họ chỉ còn nước mặt mày méo xệch, cản đường Tang Du.
Từ khi vào ngành này, Tang Du chưa bao giờ bị đối xử như vậy, cô tức giận nhìn hai cô tiếp tân đang gục đầu không dám nhìn mình.
“Chuyện gì vậy?”, vừa vào cửa công ty đã thấy Tang Du bị chặn ngay cửa thang máy, Thẩm Tiên Phi cau mày.
Hai cô tiếp tân thấy Phó tổng Thẩm quay lại thì bất giác thở phào nhẹ nhõm, lui sang một bên.
Quay lại, Tang Du thấy Thẩm Tiên Phi cau mày, xách túi công văn đứng cách đó hơn hai mét.
“Như Phó tổng Thẩm đã thấy, tôi và giám đốc marketing của tôi bị Hoàng Đình các anh chặn ở ngoài cửa, chuyện là thế đấy”, Tang Du lạnh nhạt.
“Có chuyện gì lên trên hãy nói”, Thẩm Tiên Phi nhìn cô một cái rồi bấm nút thang máy.
Theo Thẩm Tiên Phi vào văn phòng, Tang Du và Dương Chính Khôn ngồi xuống sofa.
“Muốn uống gì? Trà hay café?”, Thẩm Tiên Phi hỏi Tang Du.
“Nước lọc là được”, Tang Du đáp.
Thư ký Cao đứng một bên lập tức rót cho Tang Du và Dương Chính Khôn mỗi người một ly nước lạnh, sau đó lui ra ngoài.
Thấy ly nước lạnh, Tang Du cau mày, cô không muốn phí thời gian nên vào vấn đề: “Tôi nghĩ mình không cần nói nhiều, Phó tổng Thẩm chắc cũng biết mục đích tôi đến hôm nay”.
Chau mày theo thói quen, Thẩm Tiên Phi chỉ nhìn cô, không trả lời.
“Phó tổng Thẩm, tôi tin anh đã xem bài báo đó, trận mưa lần này đã khiến chúng tôi bị tổn thất rất nặng nề, dẫn đến việc không giao hàng kịp thời, là do bất khả kháng chứ không phải chúng tôi muốn thế, nên xin hãy cho tôi thêm vài ngày”, trong vô thức, giọng Tang Du cũng mềm mại hơn.
“Bất khả kháng? Theo tôi biết thì Tang thị có đến mấy kho hàng, còn đoạn đường sửa chữa cũng không phải gần đây mới bắt đầu sửa, dự báo thời tiết hiện nay đều báo sớm một tuần, huống hồ Giang Nam là vùng mưa dầm, kiểu thời tiết này năm nào cũng có.
Lẽ nào Tang thị không chuẩn bị sẵn, chỉ biết việc xảy ra rồi nói trì hoãn bằng hành vi nực cười này? Nếu Tang thị tôn trọng lần hợp tác này thì chuyện hôm nay đã không thể xảy ra.”
Những lời Thẩm Tiên Phi nói khiến Tang Du nghẹn lời. Tuy Tang thị có mấy kho hàng nhưng kho chính gần nhất và tiện lợi nhất với nơi thi công, đồng thời không gian chứa hàng lại lớn, Tang thị phải nghĩ đến giá cả, trữ hàng và vận chuyển nhưng lời anh nói quá có lý.
Thẩm Tiên Phi lại nói: “Tổng giám đốc Tang, hẳn cô phải biết rõ là giao hàng chậm vài ngày thì tổn thất của Hoàng Đình chúng tôi nghiêm trọng đến đâu, có nghĩa là tôi phải trả tiền thêm cho khu văn phòng vài ngày, khai trương khách sạn chậm vài ngày, và cả những tổn thất cho công nhân vài ngày đó. Tôi không biết bên cô sao lại có thể đưa long cốt như thế đến công trường, bất cứ phụ kiện nào có vấn đề gì đều nguy hiếm đến tính mạng con người, huống hồ lô hàng long cốt cô đưa đến đã bị ăn mòn, tôi nghĩ trong hợp