
đổi rất nhiều, càng lúc càng sến, lúc cúp máy còn nói với Thẩm Tiên Phi: “A Phi, em muốn sống bên anh trọn đời”, nói xong cô cúp luôn, một mình ngồi cười ngô nghê rất lâu.
Khoảng mấy phút sau, di động có tin nhắn, cô mở ra xem, Thẩm Tiên Phi viết:
Cuối tuần về sớm, anh nấu cơm cho em ăn.
Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng từng chữ lại toát ra tình yêu sâu đậm, khiến những giọt nước mắt của cô bất giác tuôn rơi.
Tuần đó, Tang Du phải rất vất vả mới qua được. Ngày nào cô cũng hỏi xa, hỏi gần Thẩm Tiên Phi xem mấy ngày nay có xảy ra chuyện gi không, cô lo rằng bố sẽ làm gì đó, mỗi lần nghe anh nói không có, cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Ngoài ra, mẹ và má Ngô ngày nào cũng đến trường tìm mà cô luôn tránh né không gặp, đồng thời nhờ bạn chuyển lời rằng nếu họ còn đến tìm cô nữa thì cô sẽ nghỉ học.
Triệu Trác Thanh và má Ngô sợ hãi, đành gọi điện liên tục cho cô, nên di động của cô đa phần đều bị bức phải tắt máy. Ban đầu cô rút dây điện thoại trong phòng ra nhưng lại làm phiền đến ba cô bạn, nếu không rút dây thì điện thoại cứ réo liên tục. Tang Du nhận ra ba cô bạn tuy không nói gì nhưng trong lòng rất bực bội.
Trên đường đi đến võ quán, cô gọi điện cho mẹ.
Triệu Trác Thanh nghe giọng con gái thì xúc động muốn khóc: “Tiểu Du, cuối cùng con cũng chịu nói chuyện với mẹ”.
“Mẹ, mẹ đừng thế nữa có được không, chẳng phải con vẫn sống khỏe đó thôi”, Tang Du cau mày.
“Bố con nói đã năm ngày con không xài thẻ rồi, con còn tiền không, mẹ mang đến...”, Triệu Trác Thanh cuống quýt.
“Không cần! Tối đó con đã nói rất rõ, từ nay về sau sẽ không dùng tiền của ông ấy nữa”, Tang Du cắt ngang, “Mẹ, bây giờ con sống rất ổn. Mọi người đều nghĩ A Phi quá xấu xa. Mẹ có biết không? Con đã dạy trong võ quán từ lâu rồi, từ mùa hè năm ngoái. Ở cạnh A Phi, chúng con không chỉ biết yêu đương thôi. Là A Phi dạy con không thể dựa dẫm cha mẹ cả đời, từ lúc ấy, việc gì con cũng tự làm kiếm tiền dựa vào khả năng bản thân. Mẹ, điều con lo nhất bây giờ là mẹ, đừng suốt ngày ngồi chơi mạt chược nữa, để mẹ đánh bài bao năm nay, thua bao nhiêu tiền, nếu đổi lại là người đàn ông khác, họ cũng không chịu được. Mẹ đó, nhớ phải dành dụm tiền bạc, cho dù ly hôn thì mẹ cũng được bảo đảm”.
Bên kia, Triệu Trác Thanh im lặng.
“Mẹ?”
“... Không sao”, Triệu Trác Thanh sụt sịt, nước mắt lại tuôn rơi không kìm lại được, “Tiểu Du, con trưởng thành rồi, càng lúc càng hiểu biết, cũng biết tự chăm lo bản thân, mẹ rất vui. Nhưng con nghe mẹ nói này, cho dù là để lừa bố con hay thế nào cũng được, con hãy tạm cắt đứt với cậu bé kia đã, sau này tốt nghiệp, cậu ta thành đạt rồi thì hẵng hay”.
“Không!”, Tang Du từ chối thẳng thừng.
“Mẹ không hại con đâu.”
“Được rồi, con phải đi dạy đây, rảnh rỗi sẽ về thăm mẹ. Mẹ, giữ gìn sức khỏe, đừng đánh mạt chược nữa, cũng đừng cãi nhau với ông ta, dành dụm tiền bạc nhé. Con cúp máy đây!”
Tang Du không muốn nói về đề tài làm tổn thưcmg đến tình cảm với mẹ nữa.
Triệu Trác Thanh ôm điện thoại khóc rất lâu.
Bà đã hiểu rõ nếu không phải vì Tang Du thì quan hệ giữa bà và Tang Chấn Dương đã không duy trì được, không phải bà muốn chơi mạt chược, mà là nếu không thế thì bà còn biết làm gì.
Con bé Tang Du tính cách mạnh mẽ, Tang Chấn Dương cũng cứng đầu, hai cha con mà đối nghịch thì không ai khuyên can nổi. Cho dù bà không nghĩ cho nửa đời còn lại thì cũng phải suy nghĩ cho con gái, dù Tang Chấn Dương kiên quyết ly hôn, bà cũng không thể để Tang thị rơi vào tay kẻ khác, Tang thị chỉ có thể là của con gái bà.
Chàng trai đó, dù thế nào đi nữa cũng phải rời xa con gái bà. Vốn dĩ Tang Du chỉ cần dạy một tuần hai buổi tối, từ khi cãi nhau với Tang Chấn Dương, nghĩ sau này phải dựa vào bản thân nên cô đề nghị tăng hai buổi lên bốn buổi, quán trưởng vui đến nỗi không khép miệng nổi. Mấy hôm trước vì mặt còn hơi sưng nên cô đợi đến thứ Sáu mới đến dạy.
Dạy xong, Tang Du tắm rửa định đi thì lúc ấy, Tăng Tử Ngạo kéo cô lại: “Này, mấy hôm nay không thấy cậu đâu, chết nơi nào thế hả?”.
“Haizzz, đừng nhắc nữa”, nhớ đến chuyện ấy, càng khiến cô thêm bực bội.
Quả nhiên từ chối tiền bạc cũng cần đủ dũng khí.
“Tối nay cậu không hẹn hò với Chim Ngố nhà cậu à?”, Tăng Tử Ngạo hất mái tóc ướt, sau đó dọn dẹp đồ đạc.
“Ừ, về ký túc ngay đây.”
Nhướn mày, Tăng Tử Ngạo khoác vai cô: “Nếu đã không có việc thì đi ăn chút gì đó với tôi, đi”.
Nghĩ lại tuần này quả là khó chịu, Tang Du gật đầu.
Tìm đại một quán ăn nhỏ, chọn mấy món và thêm mấy chai bia, hai người bắt đầu vừa ăn vừa uống, nói về những chuyện có liên quan đến thi lên đai trong võ quán.
Tăng Tử Ngạo bỗng đùa: “Tuần này cậu xảy ra chuyện gì thế, làm gì mà bí ẩn như Godzilla vậy”.
“Không có gì, chẳng qua là từ người giàu có trở thành kẻ thiếu tiền thế thôi”, Tang Du cau mày, uống một ngụm bia.
“Không phải chứ. Nghe câu này của cậu giống như Godzilla đột ngột xuất hiện vậy.”
“Cái gì mà Godzilla, tôi thấy cậu mới giống quái vật thì có.”
Tăng Tử Ngạo cười cười, sực nhớ chuyện gì đó rồi hỏi: “Này, tuần này không phải cậu bận chuyện đi nước ngoài chứ?”.
Ngước lên, Tang Du nhìn anh