Pair of Vintage Old School Fru
Không Thể Quên Em

Không Thể Quên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326413

Bình chọn: 7.5.00/10/641 lượt.

ông đủ cánh rồi phải không?”

“Không phải con đủ lông đủ cánh, con chỉ nói đạo lý, không giống ai kia chỉ biết lấy thân phận đàn áp kẻ khác. Con muốn bố cắt đứt với đám đàn bà kia, tại sao bố không thể?”

“Con và cậu ta không giống bố và mấy người phụ nữ đó, bố và họ chỉ là hợp tác làm ăn, còn con bây giờ còn là sinh viên mà suốt ngày chỉ biết yêu đương khắc cốt ghi tâm gì đó, tình yêu có ăn được không? Tình yêu có khiến con sống cả đời được không? Không có tiền thì tình ở đâu ra? Nếu không phải con có ông bố này thì tên đó có yêu đương nhăng nhít gì với con không? Con xem thử bao lâu nay mình đã làm những gì? Vứt tiền đi, còn mua cả nhà vì thằng đó, con hay ho gớm nhỉ?”

Tang Du thực sự không chịu đựng việc bố sỉ nhục tình yêu của mình. Đúng, là cô theo đuổi Thẩm Tiên Phi trước, trong một khoảng thời gian dài đã rất hèn mạt, nhưng cô đã làm được, anh không phải là không có cảm giác với cô mà vì gia đình đã tạo nên sự tự ti và lạnh nhạt xưa nay của anh. Cô có thể cảm nhận được tình yêu của anh đối với cô, còn trong mắt bố cô, anh lại trở thành một kẻ tiểu nhân trơ trẽn tham tiền.

Cô cười mỉa: “Đúng rồi, con thích vứt tiền đi đấy, sao nào? So với việc để bố phí tiền vào mấy ả đàn bà hèn hạ kia thì con có đốt tiền cũng có sao đâu? Mua nhà thì bố cũng đã mua cho mấy ả kia rồi đấy thôi? Chẳng đã mua cho họ xe, trân châu, trang sức? Có câu này rất hay, đời cha ăn mặn đời con khát nước. Nếu không có một ông bố làm gương thì có lẽ con và anh ấy đã không có ngày hôm nay. Tình yêu, chính vì bố không hiểu thế nào là tình yêu nên mới trống rỗng cô đơn. Những ả đàn bà ở bên bố mới là vì tiền, bố biết rõ nhưng bố vẫn vui vẻ rải tiền cho họ. Tang Du con vì anh ấy, cho dù có tiêu hết nhà họ Tang này con cũng vui lòng”.

Nghe những lời ngỗ ngược đó của cô, Tang Chấn Dương giận dữ giơ tay lên đinh “dạy dỗ” con gái, nhưng bị Triệu Trác Thanh nãy giờ vẫn im lặng ngăn lại: “Tang Chấn Dương, có gì thì từ từ nói, anh không được đánh nó. Con bé từ nhỏ đã có lòng tự trọng, anh không thể động vào nó. Nếu anh dám đánh nó, tôi sẽ liều mạng với anh”.

“Con hư tại mẹ. Triệu Trác Thanh, cô cút ra cho tôi”, Tang Chấn Dương giận đến độ giọng nói cũng run lên, chỉ vào mũi Tang Du quát, “Tang Du, hôm nay bố sẽ nói trắng ra, chỉ với gia đình của thằng đó, muốn làm con rể của Tang Chấn Dương thì đừng mơ! Bố không bao giờ cho phép con gái bố lại gả cho một thằng nhóc có cả gia đình đi tù, không trong sạch như thế. Cóc mà muốn ăn thịt thiên nga à!”.

Con người có thể lựa chọn tương lai của mình nhưng không thể nào chọn lựa hoàn cảnh xuất thân.

Cứ nghĩ đến gia đình Thẩm Tiên Phi là Tang Du lại thấy đau lòng thay anh, vết đen mà cho dù đi đến bất cứ nơi đâu cũng phải gánh cái tiếng “gia đình tội phạm” ấy, sự hành hạ về tinh thần đó không phải ai cũng chịu đựng được.

Bố cô càng nói càng khó nghe, cô cũng đã đến giới hạn cuối cùng, hét lên bất chấp tất cả: “Ngồi tù thì sao chứ? Kẻ ngồi tù đâu phải anh ấy, kẻ phạm tội cũng không phải anh ấy! Bây giờ anh ấy đang cần mẫn phấn đấu trong Hoàng Đình, không trộm cắp, không cướp của, tinh thần học hỏi từ tiểu học đến đại học lúc nào cũng xuất sắc. Sinh ra trong gia đình nào đâu phải do anh chọn lựa mà được, dựa vào cái gì mà anh ấy phải chịu bị người ta lườm nguýt và sỉ nhục? Dựa vào đâu mà anh ấy phải chịu đựng tất cả? Chẳng lẽ năm xưa gia đình bố tốt lắm hay sao? Chẳng phải bố cũng bắt đầu từ việc đãi cát bên sông hay sao, bây giờ bố thành đạt rồi, người ta đều ca tụng bố, nói rằng bố tay trắng làm nên sự nghiệp, là một doanh nhân thành đạt. Nếu bố không thành đạt thì sao? Người ta chẳng cũng sẽ lườm nguýt bố, nói bố là một nông dân đãi cát nghèo hèn. Lúc đầu bố theo đuổi mẹ, chẳng phải ông ngoại cũng chê bai bố, chẳng phải cũng là cóc đòi ăn thịt thiên nga…”.

Chưa nói dứt, “chát” một tiếng, cô đã hứng ngay một cái tát tai rất mạnh.

Cái tát tai đó khiến nước mắt cô tuôn trào.

Từ nhỏ đến lớn, Tang Chấn Dương luôn nâng niu con gái như bảo bối, ngay việc cô rụng một sợi tóc cũng xót xa, hôm nay lần đầu ông ra tay nặng như vậy. Tát rồi, thấy năm dấu ngón tay in hằn trên mặt cô, ông hối hận vô cùng nhưng là một người cha, ông không thể nào thôi uất ức được, con gái dám vì một thằng nhóc nghèo hèn, gia cảnh tệ hại mà đấu khẩu với mình, đúng là tức chết đi được.

“Tiểu Du...”, Triệu Trác Thanh khiếp đảm, thấy năm dấu ngón tay in rõ trên mặt cô thì vội vàng chạy đến, vừa định sờ vào mặt thì cô đã tránh đi, bà cuống lên, “Tang Du, con không sao chứ?”. Quay lại, bà hét lên với Tang Chấn Dương, “Tang Chấn Dương, anh thần kinh hả?! Anh ra tay nặng như thế là do bị nói đúng chỗ đau chứ gì? Anh hay thật, dám lôi con gái ra xả giận!”.

“Triệu Trác Thanh, cô câm miệng lại! Con bé này từ nhỏ đã bị cô nuông chiều đến chẳng biết trời cao đất dày là gì, chuyện trước kia tôi đã không tính toán nữa”, Tang Chấn Dương xắn tay áo lên, chống nạnh, chỉ vào Tang Du quát lớn, “Tang Du, hôm nay bố sẽ nói hết. Muối mà Tang Chấn Dương này ăn còn nhiều hơn gạo con được ăn, loại người nào thì bố chỉ nhìn là biết. Bố nói cho con biế