The Soda Pop
Không Thể Quên Em

Không Thể Quên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326490

Bình chọn: 9.00/10/649 lượt.

óe môi cô: “Đi cẩn thận”.

Tang Du không buông tay, ngược lại còn cắn mạnh lên môi anh, nói với vẻ xấu xa: “Buổi tôi đừng nhớ em đấy nhá”.

Thẩm Tiên Phi thấy tai nóng lên, nhướn môi như che giấu.

Vì cú điện thoại đó mà trong lòng Tang Du và Thẩm Tiên Phi xuất hiện một tầng mây đen. Tang Du nằm ườn ra trong vòng tay anh đến năm giờ mới chịu về nhà. Về đến nhà, trời đã chạng vạng, Tang Du vừa vào đã thấy Tang Chấn Dương sa sầm mặt ngồi trên sofa.

Ngồi xuống đối diện bố, Tang Du khẽ gọi: “Bố”.

“Ừ”, khẽ một tiếng, Tang Chấn Dương nhìn cô rất lâu, đang định lên tiếng thì Triệu Trác Thanh cắt ngang: “Tiểu Du về rồi à, nào nào, có món sườn xào chua ngọt con thích ăn nhất đấy”.

Hôm nay đích thân Triệu Trác Thanh xuống bếp, tuy lâu rồi không nấu ăn nhưng tài nghệ vẫn không hề giảm sút. Tang Du ngồi xuống bàn, nhìn những món ăn mình thích đầy ắp nhưng nhất thời không thấy thèm ăn tí nào.

Triệu Trác Thanh gắp thức ăn liên tục cho cô, Tang Du thấy trong bát đã đầy thì cười ngượng nghịu, vừa khó nhọc ăn vừa xuýt xoa khen ngợi tài năng của mẹ.

Tang Chấn Dương lại không động đũa mà châm một điếu thuốc, lặng lẽ ngồi hút, nhìn con gái vẻ mặt biểu cảm rất phong phú thì búng búng tàn thuốc hỏi: “Tang Du, dạo này bận học lắm à?”.

Tang Du ngẩng đầu lên khỏi núi thức ăn: “Cũng tạm ạ”. Thực ra trên đường về cô đã đoán ra bố sẽ nói gì rồi.

“Nếu đã không bận thì tại sao cuối tuần không về nhà ăn cơm?”, Tang Chấn Dương cau mày.

Nghe câu đó, Tang Du cười lạnh thành tiếng: “Về nhà ăn cơm? Thì đang ăn đây ạ”.

“Vậy trước đó?”, Tang Chấn Dương dập tắt thuốc, “Bố và mẹ con đã gọi điện rất nhiều lần, thậm chí mẹ con còn đến trường vài chuyến vì muốn con về nhà ăn cơm. Nhưng con không ở trường thì cũng ra ngoài chơi với bạn, rốt cuộc là bạn nào mà còn quan trọng hơn về nhà dùng cơm? Về đây ăn khó khăn lắm à?”.

Tang Du buông bát đũa xuống, nhìn Tang Chấn Dương vẻ nghiêm túc rồi lại nhìn Triệu Trác Thanh, sau đó cười mỉa mai: “Ăn với ai? Ăn với má Ngô hay là với vật dụng trong phòng khách này? Trước kia con cũng gọi điện cho bố mẹ mỗi ngày nhưng một người thì ở bàn mạt chược, người kia ở cạnh đàn bà, con cũng muốn hỏi rằng về nhà ăn cơm khó khăn lắm sao?”.

Tang Chấn Dương và Triệu Trác Thanh đều im lặng, những lời Tang Du nói đều là sự thật, người thờ ơ với nhà này xưa nay luôn là họ.

Tang Du nhìn bố, cuối cùng không kìm được đã nói hết chuyện cách đây hơn một năm: “Phải, rất khó, Tang tiên sinh ngay cả điện thoại cũng phải phiền đến ‘thư ký bé nhỏ’ bên cạnh, bảo ‘thư ký bé nhỏ’ của ngài nói với con gái rằng di động bỏ quên ở công ty. Tang tiên sinh, ngài nói xem về nhà ăn cơm có khó không?”.

Huyệt thái dương co giật, Tang Chấn Dương nắm chặt tay, gương mặt méo mó, cố nhẫn nhịn, chỉ sợ chưa nói được gì với con gái đã cãi vã , cho đến khi tâm trạng bình ổn, ông mới bảo: “Chuyện này bố đã giải thích với con nhiều lần rồi. Chuyện người lớn, trẻ con không hiểu đâu”.

Đẩy bát đũa sang bên, Tang Du nhìn thẳng bố: “Bố, nếu có chuyện gì cần nói với con thì cứ nói”.

Cuối cùng cũng đến vấn đề chính, cô đã đoán chính xác rằng bố bảo cô về nhà chắc chắn không đơn giản, cứ vòng vo tam quốc thì chi bằng nói rõ còn hơn.

Gương mặt thoáng vẻ tức giận, Tang Chấn Dương dặn má Ngô vài câu, má Ngô liền đi lên lầu. Bà vào thư phòng, lát sau lấy ra một túi tài liệu rồi đưa cho ông. Tang Chấn Dương rút ra một xấp ảnh, ném đến trước mặt Tang Du: “Thằng này là ai?”.

Tang Du cầm mấy tấm từ trà kỷ lên, chăm chú xem từng tấm một, có ảnh cô nắm tay Chim Ngố, có tấm anh thổi bụi trong mắt cô, rồi có tấm cô đút thức ăn cho anh... Những phút thân mật của hai người mấy ngày gần đây đều được phản ánh qua những tấm ảnh này.

Cô cười cười, ném ảnh lên bàn rồi nhìn bố: “Cha con liền kề trái tim, trước kia con nhờ người ta chụp ảnh bố, giờ bố lại chụp ảnh con. Chụp đẹp lắm, đẹp hơn cái tên thám tử lần trước con thuê nhiều. Bố, bố tìm người đó ở đâu vậy? Giới thiệu cho con với!”.

“Tang Du!”, Tang Chấn Dương nghe cô nhắc đến chuyện trước kia tìm thám tử tư chụp ảnh mình thì giận đến run người, “Bố nói con biết, cho dù con với cậu ta quen nhau bao lâu, hai đứa đã đến giai đoạn nào rồi thì bắt đầu từ tối nay, con phải cắt đứt với cậu ta!”.

Đột nhiên, Tang Du đứng phắt dậy, hét lên với Tang Chấn Dương: “Cắt đứt vái anh ấy? Tại sao con phải làm thế? Bọn con yêu nhau quang minh chính đại chứ có phải trộm gà bắt chó lén lén lút lút đâu, tại sao phải cắt đứt?!”.

“Con có biết hoàn cảnh gia đình cậu ta thế nào không?” Tang Chấn Dương ném tài liệu lên bàn, “Xem đi, gia đình thế này thì làm sao dạy dỗ con cái tử tế được? Người sáng mắt đều nhìn ra cậu ta chỉ là tên hám danh hám lợi, để ý đến tiền của con nên mới ở bên con, mà con còn không tự biết à”.

“A Phi không phải loại người bố nói. Tư liệu này thì chứng minh được gì? Điều duy nhất có thể chứng minh là cho dù sinh ra trong một gia đình như vậy, anh ấy vẫn xuất sắc, vẫn thi đậu Đại học H, vẫn có thể vào được Hoàng Đình. Nếu chỉ vì gia đình anh ấy thì bố chẳng có lý do nào yêu cầu con chia tay cả.”

“Bây giờ con đủ l