Không Thể Quên Em

Không Thể Quên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326102

Bình chọn: 9.00/10/610 lượt.

m Tiên Phi quét sạch những mảnh vụn tấm chi phiếu trên đất.

Bà Ngô Ngọc Phương ngồi trên sofa, không nói câu nào.

Nghĩ ngợi rồi anh nói với mẹ: “Ngày kia con sẽ đi đăng ký kết hôn với Tang Du”.

Ngô Ngọc Phương bàng hoàng nhìn con trai: “Hôm qua trong điện thoại chẳng phải con nói sắp ra nước ngoài rồi sao?”.

“Vâng, trước khi đi, con muốn kết hôn trước.”

“Cái thằng bé này, chuyện du học và kết hôn lớn như vậy mà đến giờ mới nói. Lần sau nếu con sinh con liệu có đợi con nó ra đời, biết gọi bà nội rồi mới nói cho mẹ biết không?”

“Ừm... chuyện đó... sinh rồi sẽ nói mẹ biết.”

“Con...”, bà Ngô Ngọc Phương không biết phải nói sao, “Con nghĩ kỹ rồi chứ? Lần này đi phải hai, ba năm không thể quay về đấy.”

“Vâng, con nghĩ kỹ rồi. Phần tử khủng bố nguy hại cho xã hội như cô ấy, con nghĩ cứ khủng bố mình con là được.”

Bà Phương hừ một tiếng: “Cái thằng nhóc xấu xa, lúc nãy xé một triệu tệ ném vào cái gã đầy mùi tiền thối ấy, đúng là lãng phí quá, biết sớm thì đã bán con rồi, nửa đời sau của mẹ không cần phiền muộn nữa, nghĩ lại cũng thấy xót quá”.

Lườm mẹ một cái, Thẩm Tiên Phi trèo lên gác trên: “Con lấy sổ hộ khẩu”.

Ở lại một buổi tối, Thẩm Tiên Phi cứ như mất hồn, trong đầu nhớ lại cảnh Tang Chấn Dương và mẹ cãi nhau. Bà Phương để ý thấy hết, tưởng anh đang nhớ Tang Du nên cứ lẩm bẩm “Có vợ rồi là quên cả mẹ”, sáng sớm hôm sau bà đuổi anh ra khỏi cửa.

Xuống xe, Thẩm Tiên Phi nheo mắt, nhìn bầu trời ánh nắng rực rỡ, anh bỗng rất nhớ cô. Ngày mai đã đăng ký rồi, anh bắt đầu tưởng tượng đến vẻ mặt cô khi trở thành “bà Thẩm”.

Định mua cho cô chút đồ, anh nghĩ vậy, vì thế bước chân trở nên nhanh hơn.

Đúng lúc sắp đến nơi ở, cửa hàng ven đường không chú ý đã tạt nước bẩn vào người anh, cau mày, anh lấy di động ra gọi cho cô. Khi nghe giọng nói vui vẻ ấy, trong đầu anh lại hiện lên cảnh mỗi lần cô dạo phố chưa đến một tiếng đã nóng nảy, khóe môi anh bất giác nhướn lên.

Tắm rửa xong, Thẩm Tiên Phi ra ngoài, trong khoảnh khắc khóa cửa lại, anh nhìn thấy một vị khách không mời mà đến.

Có lẽ anh nên đến sớm một chút, hoặc muộn một chút cũng được, nhưng tại sao cứ chọn đúng lúc đó.

Thẩm Tiên Phi đẩy cánh cửa ra, nhìn hai bóng người đang ngồi cạnh nhau quay lưng lại với anh, đang nói cười bàn luận vấn đề gì đó rất thú vị. Anh đang định lên tiếng gọi Tang Du thì sững người bởi câu hỏi của Tăng Tử Ngạo.

“Cậu nói vì muốn trả thù anh ta nên mới theo đuổi à? Không phải chứ? Sao mà nhỏ mọn thế?”

“Đúng thế, tôi nhỏ mọn thế đây, tôi là một cô gái, bị anh ấy tóm được tôi trộm Pepsi thì tôi còn mặt mũi nào nữa? Hơn nữa trước đó anh ấy còn thả một tên khốn đi nữa chứ.”

“Vậy cậu đánh anh ta một trận là được rồi? Hả giận biết bao nhiêu!”

“Vậy cậu không nghĩ là để anh ấy yêu tôi, rồi tôi đá anh ấy đi thì kiểu tổn thương ấy càng mạnh mẽ càng hả giận hơn à?”

Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Tiên Phi như nghe thấy âm thanh cả thế giới sụp đổ, bên tai cứ văng vẳng những lời vừa nghe được.

Anh không tin những lời đó lại thốt ra từ miệng cô.

Khi nhìn lên, cảnh tưởng anh càng không muốn nhìn thấy đâm vào mắt anh.

Cô bị Tăng Tử Ngạo đè xuống đât, hai người ôm hôn nhau rất mãnh liệt... Lẳng lặng rời khỏi võ quán, anh đi lang thang trên đường, trong đầu cứ nhớ đến cảnh tượng ban nãy.

Anh đã không nhớ rõ mình đi bao lâu, bao xa rồi.

Ánh nắng ban chiều như đốt cháy một khoảng trời.

Tiếng chuông di động đơn điệu đánh thức anh, là cô gọi đến.

Run tay, anh bấm nút nghe, bên kia vẳng đến giọng cô: “... Tinh thần mẹ em không tốt lắm, em phải đi Hải Nam thư giãn với bà, nên ngày mai... có thể em không đi được”.

“Chúng ta có cần đánh cược không? Xem Tiểu Du ngày mai chọn đi đăng ký kết hôn với cậu, hay là ở lại nhà?”

Lời mẹ cô – Triệu Trác Thanh nói văng vẳng bên tai anh.

Bà mẹ mà cô nói là “tinh thần không tổt lắm” mới đến tìm anh trước đó mấy tiếng.

Từ phố Tây trở về, trong tim anh tràn ngập hình bóng cô, sự sỉ nhục của bố cô không thế ngăn cản tình yêu của anh. Tuy bây giờ chẳng có gì nhưng anh nhất định có thể khiến cô trở thành người phụ nữ vui vẻ nhất thế giới này.

Mẹ cô đến tìm anh là một điều bất ngờ, anh không nghĩ rằng cha mẹ cô lại tìm đến anh liên tiếp như vậy. Ngồi trên sofa hổi lâu, sau khi mẹ cô nói rất nhiều, anh chỉ nói với bà một câu: “Ngày mai cháu sẽ đi đăng ký kết hôn với cô ấy”.

Khi nghe câu đó, sắc mặt mẹ cô trắng bệch, kích động nói rất nhiều, cho đến khi ném lại một câu: “Được, còn mười mấy tiếng đồng hồ, vậy chúng ta thử đợi xem sao”.

Trong tích tắc, anh chợt đắn đo.

Nghĩ ngợi rất lâu, anh mới trả lời chắc chắn: “Cháu yêu cô ấy cũng như cô ấy yêu cháu, không vì cháu là ai mà là trong mắt cô ấy, cháu là ai. Cô ấy nhất định sẽ đi đăng ký với cháu”.

Không phải mười mấy tiếng, mà chỉ ba, bốn tiếng, ngày hôm ấy đã hoàn toàn thay đổi.

Anh bỗng cười thất thanh, nụ cười trên khóe môi không thể che giấu nỗi cay đắng, hụt hẫng và đau thương trong lòng, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, cảm giác khó chịu trào dâng, anh khó nhọc thốt ra một chữ: “... Ừ”.

Anh không phải là không vui mà là đang đau khổ, vì quan tâm


Disneyland 1972 Love the old s