XtGem Forum catalog
Không Thể Quên Em

Không Thể Quên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325955

Bình chọn: 10.00/10/595 lượt.

u đả với nhân viên sân bay, tấn công cảnh sát, làm rất nhiều người bị thương, sau đó không gượng được nữa và gục xuống tại đó, bị tạm giam mất một ngày. Tăng Tử Ngạo vì bảo vệ tôi mà trở thành tòng phạm, cũng bị giữ lại. Một ngày sau bố tôi nhận được tin, rồi bảo lãnh cho tôi và Tăng Tử Ngạo ra...”, nói đến đây, Tang Du không thốt nên lời, nước mắt rưng rưng đã trào ra.

Ngồi trên sofa, cô che mặt khóc nức nở.

Vì Thẩm Tiên Phi, cô đã trả giá quá nhiều và cũng mất đi nhiều hơn thế.

Cô ngỡ mấy năm ở Mỹ có thể quên anh, thậm chí cô đã thử quen Tăng Tử Ngạo nhưng cảm giác trống rỗng trong lòng như có ai khoét mạnh vào, không gì có thể bù đắp. Khi gặp lại anh, vì không thể chịu nổi sự giày vò của nỗi nhớ, lại thêm áp lực tinh thần trong công việc, dưới kiến nghị của Viên Nhuận Chi, cô mới đến bác sĩ tâm lý để cầu cứu giải tỏa áp lực.

Thế nhưng vốn dĩ muốn thoát khỏi cảnh đau khổ này, ai ngờ mỗi lúc một rối loạn. Tang thị là do mẹ đã liều mạng giữ lại cho cô, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể hủy diệt. Cô mãi mãi không quên được lá thư được tìm thấy khi sắp xếp lại di vật của mẹ, thực sự mà nói thì đó là di thư.

Tiểu Du,

Khi con đọc lá thư này thì mẹ nghĩ mẹ đã không còn ở trên đời nữa, không biết con ở Mỹ có khỏe không, mẹ thật sự rất nhớ con.

Ban đầu mẹ nhận lời ly hôn với bố con đều vì con cả, nhưng không phải là ly hôn vô điều kiện.

Mẹ biết ông ấy luôn muốn có một đứa con trai, mẹ cũng muốn cố gắng sinh ra một đứa nhưng không thể. Cô sinh viên tên Vu Giai đó, trẻ trung, xinh đẹp lại có học thức, còn có thai một đứa con trai. Triệu Trác Thanh này, già cả yếu đuối, học lực không cao, chỉ biết đánh bài đặt cược, nửa đời của mẹ đều trôi qua trên bàn mạt chược. Bây giờ đến tuổi này rồi, mẹ còn có thể mong cầu gì được?

Chàng trai tên Thẩm Tiên Phi đó rất xuất sắc nhưng tiếc là gia cảnh quá tệ, rất bất lợi cho tương lai tiếp quản Tang thị của con.

Mẹ chỉ có mình con, mẹ không nghĩ cho bản thân nhưng phải nghĩ cho con, tương lai Tang thị chỉ có thể trao lại cho con, bất cứ ai cũng đừng mơ cướp nó đi khỏi tay con.

Điều kiện mẹ đề ra với bố con là Tang thị chỉ có thể do con thừa kế, phần lớn cổ phần và bất động sản của ông ấy phải chuyển nhượng lại dưới tên con. Còn nhớ lúc ông ấy đón con về từ thành phố A không, lúc ông ấy biết con bị nhốt thì như điên lên. Ông ấy lúc đó rất yêu con, không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay, giấy chuyển nhượng và di chúc đã chuẩn bị từ lâu nhưng con bé ngốc nghếch là con lại không chịu nhận.

Thế sự khó đoán, đứa con của Vu Giai kia càng lớn càng đáng yêu, ông ẫy bắt đầu lay động... Mẹ tuyệt đối không cho phép ông ấy sửa di chúc, bất kỳ ai cũng không được cướp Tang thị của con. Nếu để di chúc này trở thành di chúc thật thì mất cả cái mạng này, mẹ cũng cam lòng. Những ngàỵ tháng không có con, mẹ chẳng khác gì đã chết.

Thế nên, đừng trách mẹ nhé... Người mẹ mãi mãi yêu con

Tuyệt bút

Di thư viết vào trước hôm xảy ra tai nạn, mẹ vì cô nên mới hẹn bố cô, lái xe lên núi rồi tự sát... Tại sao mẹ lại phải gánh lấy trách nhiệm quá nặng nề như thế, căn bản cô không quan tâm tới Tang thị, cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường và vui vẻ, hai năm nay, không ngày nào là cô không chịu dằn vặt. Tang thị không phải của một mình cô, bây giờ Tang thị đang chông chênh, mà Thẩm Tiên Phi, người đàn ông cô yêu bao năm nay, nhớ nhung bao năm nay, ngay cả chút tình cũ còn lại cũng không có, cô thật sự sắp không gắng gượng nổi rồi... Nước mắt mờ nhòa, bỗng có một mảng trắng xóa che phủ, có người đưa khăn giấy cho cô lau nước mắt.

“A Mục, cảm ơn anh, để tự tôi...”, khi nhìn rõ người trước mặt, cô ngẩn người, lập tức đứng dậy đẩy anh rồi chạy ra ngoài, thấy A Mục và cô y tá Ngải Phi Phi đang cười đùa, cô giận run người, “Bác sĩ Mục, tôi tin tưởng anh là bác sĩ tâm lý mới thổ lộ bí mật trong lòng cho anh nghe, nhưng anh không có chút đạo đức nghề nghiệp nào, anh kể hết đời tư bệnh nhân cho người khác nghe”, nước mắt cô tuôn chảy như mưa.

A Mục quay đi không dám nhìn Tang Du.

“Không liên quan đến A Mục, là anh ép cậu ấy”, Thẩm Tiên Phi đứng gần đó, cuống quýt giải thích.

“Thẩm Tiên Phi, anh im đi! Cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa. Anh yên chí đi, ngày mai dù có chết tôi cũng phải giao lô hàng đó!”

Tang Du hét lên rồi quay người đinh bỏ đi nhưng bị Thẩm Tiên Phi ôm lấy từ phía sau.

“Tang Du, em đừng thế, em vẫn đang bệnh.”

“Thẩm Tiên Phi anh buông tay ra, nếu không tôi đánh chết anh.”

Cau mày, A Mục nhìn hai người như đang đánh trận, Tang Du đúng là ra tay thật, A Phi tuy bị đánh nhưng vẫn ôm chặt lấy cô. Ngải Phi Phi kéo tay áo anh: “Bác sĩ Mục, anh mau ngăn họ đi, nếu không lát nữa lại đến Thẩm tiên sinh vào phòng cấp cứu đó”.

Hít một hơi thật sâu, A Mục giận dữ quát: “Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, phiền chết đi được”.

Cuối cùng, Tang Du và Thẩm Tiên Phi cũng ngừng lại.

“Tiểu Du, xin lỗi, tiết lộ đời tư của cô đúng là vấn đề đạo đức nghề nghiệp của tôi nhưng đây chẳng phải là do cô muốn hay sao? Thực ra cô không có bệnh, căn bản cô tìm đến tôi không phải để khám