Không Thể Quên Em

Không Thể Quên Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326322

Bình chọn: 10.00/10/632 lượt.

Tang Du.

“A…” Đột nhiên Tang Du cảm thấy cánh tay trái mình mát lạnh, cô nhăn mặt vội đứng lên, một nửa vạt váy bên trái đã ướt đẫm, dính sát vào da, “Sao các người bất cẩn như vậy?!”

Nhân viên phục vụ xin lỗi rối rít, chụp lấy hộp khăn giấy đưa cho Tang Du.

“Xin lỗi…” Thẩm Tiên Phi cũng thấy khổ sở, không ngờ lại chào hỏi cô bằng cách này.

Cũng may chỉ là nước chanh, lau khô trên váy rồi chắc sẽ không nhận ra dấu vết gì.

Tang Du lau khô tay, lại rút rất nhiều giấy ra lau nước trên váy, trong tích tắt cô khựng lại, hình như lúc nãy có một giọng nam quen thuộc đang xin lỗi cô. Đờ đẫn ngước lên, cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú gần trong gang tất, kinh ngạc không thốt lên lời, bàn tay đang lau nước cứng lại bất động.

Sao lại là anh…

Cảm giác toàn thân căng cứng, Tang Du hô hấp có phần khó khăn. Không thể là thật, anh không thể xuất hiện ở đây, nhất định là cô đã nghĩ quá nhiều nên hoa mắt rồi. Quay mặt đi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi rồi quay lại, anh vẫn còn đó.

Không phải là mơ, cũng không phả do hoa mắt, mà người ấy đang đứng trước mặt cô thật sự!

“Xn lỗi, tôi…”, Thẩm Tiên Phi ngượng ngùng không biết phải nói thế nào.

“Thưa cô, thực sự rất xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu”. Nhân viên phục vụ cuống đến nỗi suýt khóc, tay cứ cầm khăn giấy quỳ xuống giúp Tang Du thấm hết nước trên váy.

Năm năm rồi, đã năm năm trôi qua, cô cũng đã nhớ nhung năm năm rồi, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sau năm năm, lại gặp anh trong tình cảnh thế này.

Cắn chặt môi, Tang Du gượng gạo nhếch môi rồi hoảng loạn gạt tay cô phục vụ ra, túm lấy túi xách khẽ nói:”Không cần lau, không sao, tôi tự xử lý được”.

Rồi cúi xuống, cô vội vội vàng vàng vào nhà vệ sinh.

Nhìn theo bóng dáng cuống cuồng của Tang Du, Thẩm Tiên Phi đứng bất động.

Lúc nãy trong tích tắt Tang Du nhìn thấy anh, đôi mắt trong vắt của cô ánh lên vẻ bàng hoàng và lúng túng, thậm chí còn che giấu một vẻ đau khổ khó có thể nhận ra.

Phản ứng như thế, anh và cô, trước kia chắc đã quen biết nhau. Sao anh lại không quen cô chứ?

Không kiềm chế được, anh đi về hướng nhà vệ sinh.

Vào trong nhà vệ sinh, Tang Du đóng cửa lại, tựa vào cửa, thở hổn hển.

Cô biết anh về nước đã mấy tháng rồi, hơn nữa anh còn là người phụ trách của khách sạn Hoàng Đình, sợ chạm mặt anh, lại chạm vào vết thương lòng khó khăn lắm mới khép miệng, cô mới giao lại cho Viên Nhuận Chi và Dương Chính Khôn làm thay, nhưng không ngờ hôm nay gặp anh ở đây.

Sau năm năm, ngoài kiểu tóc và trang phục, hầu như anh không hề thay đổi, dáng vẻ tuấn tú vẫn thu hút ánh nhìn của mọi người, không, so với năm năm trước, anh đã có thêm sự quyến rũ của người đàn ông trưởng thành.

Tang Du, Tang Du, mày hãy mạnh mẽ hơn có được không, lúc này rồi mà còn tỏ ra như thế à?

Chậm rãi tiến đến bồn rửa mặt, tay tì vào bệ đá, Tang Du nhìn người phụ nữ trong gương, mái tóc xoăn dài đến eo, bộ vày liền màu xanh nhạt in hoa, gương mặt trắng trẻo chỉ dặm một lớp phấn mỏng, người phụ nữ đầy ắp sự quyến rũ nữ tính ấy chính là cô – Tang Du.

Cũng chính vì anh nên mới có một Tang Du trong gương như ngà hôm nay, một Tang Du thoải mái phóng khoáng bao năm trước nay không còn tìm lại được nữa.

Cay đắng trong lòng, cô lấy bao thuốc trong túi ra, châm một điếu, rồi cứ đứng trước gương như thế, nhả từng vòng khói trắng.

Dần dần, trong làn khói lởn vởn, cô bình tĩnh hơn nhiều.

Chẳng qua chỉ là một người đàn ông, năm năm trước cô còn thắng được, hôm nay gặp nhau có là gì.

Cùng một ngành nghề, ngẩng lên không gặp thì cúi xuống cũng gặp.

Tang Du cô không phải là người dễ dàng bị đánh bại như vậy.

Tha thứ cho ngày mưa đã mang anh đi

Trong đêm tối khi bất chợt choàng tỉnh

Nhận ra cuối cùng em đã không còn rơi nước mắt



Trong túi, di động đang đổ chuông, cô lấy điện thoại ra, cố gắng bình tĩnh lại rồi nghe máy:”Xin chào”.

“Cô Tang ạ, chào cô, tôi là trợ lý của bác sĩ A Mục, bác sĩ Mục hôm nay đã hẹn cô ở café Thanh Đảo, nhưng anh ấy có việc đột xuất không đi được, rất xin lỗi, phải hẹn sang lần khác rồi”.

Là trợ lý Ngãi Phi Phi của A Mục, mỗi lần nghe giọng của cô ta, Tang Du đều rất muốn hỏi là có phải cô đã ăn mật ong hay không mà giọng nó lại ngọt đến thế.

Tang Du nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ, bác sĩ Mục xưa nay luôn đúng giờ thì ra cũng có lúc bận việc mà thất hẹn.

“Ồ, không sao, vậy hôm khác hẹn lại.” Cúp máy, điếu thuốc trong tay đã cháy đến đầu lọc, suýt nữa làm bỏng tay cô, cô vội vàng dập tắt, ném nó đi rồi rửa tay.

Tang Du vuốt tóc và chỉnh lại trang phục.

Người ấy chắc không còn ở đây nữa, đã lâu thế rồi mà.

Không sao, ra ngoài rồi, cô vẫn là cô.

Mở cửa nhà vệ sinh, một bóng dáng cao lớn che khuất tầm mắt, Tang Du đứng đờ tại chỗ, ra cũng không được mà lúi vào cũng chẳng xong.

“Cô… không sao chứ?”. Cuối cùng cũng thấy Tang Du ra khỏi nhà vệ sinh, nếu cô không ra, chắc Thẩm Tiên Phi phải lao vào trong mất, “Xin lỗi, chuyện đó… tôi bất cẩn làm nước đổ vào người cô, thật có lỗi quá”.

“Không sao”. Khẽ nhếch mép lên, Tang Du cúi đầu không nhìn anh, định bước qua nhưng lại bị cánh tay anh dang ra cản đ


Snack's 1967