Polly po-cket
Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324203

Bình chọn: 10.00/10/420 lượt.

ảm giác

mệt mỏi này khiến anh luôn thờ ơ khi ở bên cạnh người khác.

Cô người

mẫu mặc dù còn ít tuổi nhưng trang điểm trông rất bắt mắt, chỉ là khi đi bên cạnh Viên Cảnh Thụy và chào hỏi người khác cằm cô lúc nào cũng thu

lại còn rồi còn hơi nghiêng bốn mươi lăm độ, luôn ra vẻ cao quý, khiến

người khác cảm thấy buồn cười.

Đến bàn tiệc cô chau mày nhìn thức ăn, rồi nhỏ nhẹ như chim ăn một hai miếng rau rồi dừng đũa. Cuối cùng anh

không chịu được nữa liền hỏi cô:

“Ăn ít thế mà đủ sao?”.

Cô vẫn giữ góc mặt nghiêng hoàn hảo rồi đáp: “Nhưng em ăn no rồi”. Giọng nói vừa ngọt ngào vừa mềm mại.

Anh nghe mà cảm thấy dạ dày thắt lại một cái, quay sang nhìn Phương Đông

ngồi cùng bàn, cô gái đi cùng gần như đã áp sát nửa người vào anh ta,

sán chặt đến nỗi khiến anh ta xanh mặt, đồng cảnh ngộ, anh bèn cầm ly

rượu lên rồi hướng về phía anh ta cùng cạn.

Phương Đông cũng nhìn sang, hai người nhìn nhau với ánh mắt bất lực, như đang đồng bệnh tương liên vậy.

Vì cái nâng ly ấy mà hai người đàn ông sau buổi tiệc lại cùng nhau uống

rượu, mấy cô gái đi cùng thì giao cho lái xe đưa về, hai người tự vào

một quán rượu ven đường.

Phương Đông người gốc Đài Châu, gia đình làm ăn lớn, bốn anh em mỗi người một ngả, chỉ có anh ta ở lại làm ăn ở vùng Giang Tô, Chiết Giang. Mặc dù mới chỉ gặp Viên Cảnh Thụy mấy lần trên

thương trường nhưng cả hai rất hợp nhau, uống tới lúc hứng lên cả hai

lại bắt đầu nói chuyện về phụ nữ.

“Anh nói xem phụ nữ bây giờ làm sao thế nhỉ? Ai cũng như uống phải xuân dược ấy, mới gặp có vài lần là đã

không chịu được, chỉ muốn lên giường ngay, trang điểm cũng vô cùng kỳ

lạ, còn có cô ngoại hình cũng được, không mở miệng còn đỡ cứ mở miệng ra là tôi chỉ muốn bịt mồm lại thôi”. Nói tới đây Phương Đông liền thở

dài, sau đó bổ sung thêm một câu: “Muốn tìm cô nào được một chút để dẫn

đi cũng khó”.

Viên Cảnh Thụy bật cười: “Ông anh à, anh tưởng rằng

không có động lực thì người ta sẽ nhảy lên giường của anh chắc? Còn nếu

như mở miệng không được thì bảo người ta đừng mở miệng nữa, lần sau

trước khi hẹn hò cô nào thì nên giao ước rõ nguyên tắc hẹn hò”.

Phương Đông cười: “Nói thì dễ lắm nhưng anh muốn một cô gái không lên tiếng còn khó hơn lấy một đoạn đường cao tốc đấy”.

Nói xong cả hai đều cười nghiêng ngả.

Uống thêm vài ly nữa, dường như nhớ ra điều gì đó Phương Đông nói: “Đúng

rồi, lần trước thấy anh dẫn theo một cô nhìn được lắm mà, vừa hiền lành, ít nói, biết rõ cái gì nên nói và không nên nói, chỉ có điều ngoại hình hơi bình thường một tí, cũng không biết trang điểm nữa”.

Viên Cảnh Thụy gật đầu rồi nói: “Đó là thư ký của tôi”.

Phương Đông ngạc nhiên: “Cô ấy là thư ký của anh? Tôi còn tưởng là…”.

Viên Cảnh Thụy cười rồi nhìn Phương Đông, Phương Đông tự giác cầm ly rượu

lên uống, rượu và nửa câu nói còn lại cùng trôi xuống bụng.

Lúc chia

tay Phương Đông vẫn còn nhung nhớ cô thư ký của Viên Cảnh Thụy, anh ta

cười nửa đùa nửa thật: “Nếu như lần sau tôi thiếu bạn gái thì mượn thư

ký của anh nhé”.

Viên Cảnh Thụy không gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu, anh chỉ nói: “Cái này thì anh phải hỏi cô ấy”.

Rõ ràng là một câu nói rất bình thường nhưng không hiểu sao Phương Đông

cảm thấy lạnh người, lúc ra ngoài quán rượu anh ta còn đưa tay xốc lại

áo khoác.

Trên đường về Viên Cảnh Thụy lại nhớ lại lần đầu anh gặp

Đổng Tri Vy, cảm thấy mới như vừa chớp mắt nhưng tính đi nhẩm lại cũng

đã hơn nửa năm trôi qua.

Lúc đó Đổng Tri Vy mới vào làm ở Thành

Phương, chức vụ cũng thấp, cô làm việc ở bộ phận bán hàng ở ngoại ô

thành phố xa xôi, ngay cả cánh cửa tổng công ty cô cũng chưa từng bước

qua.

Về lý mà nói anh không thể có cơ hội gặp cô được, nhưng mùa xuân năm ngoái đột nhiên anh lại nổi hứng một mình lái xe tới các bộ phận

chi nhánh xem xét tình hình, và anh đã gặp cô như thế.

Khi anh mới

vào Thành Phương, nó chỉ là một xí nghiệp nhỏ ở ngoại ô Chiết Giang xa

xôi, sản xuất phụ kiện máy điều hòa, quy mô tầm tầm, trước đây làm ăn

cũng khá nhưng quãng thời gian ấy gặp phải khủng hoảng tài chính quốc tế nên làm xuất nhập khẩu không dễ dàng, hàng hóa đã đóng thành từng thùng không bán đi được còn xếp đầy trong kho, cuối năm đến gần, những người

đòi nợ đến ngồi trong gió lạnh đợi công xưởng mở cửa.

Thê lương như

thế, chẳng ai ngờ mấy năm sau cái tên ấy lại vang dội khắp nam bắc, ngay cả đầu tư nhà đất cũng làm ăn ra trò, nhiều khi bản thân anh cũng cảm

thấy không thể tin được. Có lúc một mình ở văn phòng, nhìn tấm ảnh duy

nhất trên bàn anh lại lặng người đi.

Trong tấm ảnh chỉ có một mình

Trình Tuệ Mai đứng trước cửa công xưởng tồi tàn, từ trước tới giờ chị

không thích chụp ảnh, cảm thấy mình già trước tuổi, nhưng trong bức ảnh

này chị cười rất tươi, vẻ mặt tươi cười nhìn anh, khóe miệng khẽ mở,

dường như có bao nhiêu điều muốn nói với anh.

Mùng sáu Tết, chi nhánh ngoài ngoại ô vắng tanh không một bóng người. Thời tiết lạnh bất

thường, tuyết vừa rơi xong, do gần công trường nên hai bên đường đầy bùn đất, tuyết bẩn trộn lẫn với đất cát, dừng xe lại cũng không tiện. Nhưng con đường n