Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324423

Bình chọn: 9.5.00/10/442 lượt.

uyện với Tri Vy.

“Cô không bị giật mình chứ?”.

Tri Vy nhẹ nhàng rút cánh tay ra khỏi tay cậu rồi trả lời: “Không sao đâu, cảm ơn cậu”.

Hà Vĩ Văn là người An Huy, làm ở bộ phận bán hàng trong Thành Phương. Thực ra cậu không phù hợp làm công việc này lắm, cậu ăn nói vụng về, lại

thật thà, sau khi rời An Huy tới Thượng Hải làm ăn vẫn không theo kịp

được nhịp sống nơi đô thị, vì thế làm việc gì cũng khiến người khác có

cảm giác cậu lơ đễnh, không tập trung, nói gì tới chuyện so sánh với

những người thông minh, lanh lợi khác ở bộ phận bán hàng.

Lương của

bộ phận bán hàng rất thấp, phần lớn thu nhập đều dựa vào việc trích phần trăm doanh thu, mà thành tích bán hàng của cậu hàng tháng luôn bét

bảng, đối tượng luôn luôn bị mắng trong các buổi họp tổng kết đương

nhiên không thể có thu nhập tốt được.

Áp lực cuộc sống ở Thượng Hải

vượt quá sức tưởng tượng của người bình thường, mặc dù Hà Vĩ Văn luôn

thuê chung nhà với người khác nhưng hàng tháng chỉ riêng tiền phòng đã

là hơn một nghìn tệ, chiếm một phần ba thu nhập của cậu. Hơn nữa tiền ăn uống, đi lại và tiền tiêu bên ngoài khiến tháng nào cậu cũng phải giật

gấu vá vai.

Lần đầu tiên gặp Tri Vy Hà Vĩ Văn đang không biết xoay xở thế nào ở phòng tài vụ.

Mấy hôm trước cậu đi công tác và mang về một tập hóa đơn thanh toán, nhưng một tờ hóa đơn trong đó viết sai tên công ty.

Quản lý phòng tài vụ là một người đàn ông Thượng Hải gầy như cây sào, ngoài

năm mươi tuổi, trước đây đã từng làm ở cục thuế vụ, có chút quan hệ nên

mới được người khác yêu cầu cho vào làm ở vị trí này. Những người làm

nhà nước thường thích thể hiện cho người khác thấy địa vị của mình, nhân viên tài vụ cầm tờ hóa đơn đưa cho ông ta xem, ông ta ngồi trên ghế

dùng hai ngón tay kẹp lấy tờ hóa đơn rồi liếc một cái, khịt mũi rồi phun ra hai chữ:

“Không được”.

Mặt Hà Vĩ Văn vô cùng kinh ngạc, đây là hóa đơn cậu ăn cơm với khách hàng ở ngoại tỉnh, người ta chọn quán ăn,

gọi đồ ăn, ăn một bữa cơm hết đứt hơn hai nghìn tệ của cậu, nếu không

được thanh toán thì tháng ngày tiếp theo cậu biết sống thế nào đây.

Mặt cậu đỏ phừng phừng, thử cầu xin mấy câu nhưng quản lý phòng tài vụ nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ, sắc lẹm như dao: “Chúng tôi cũng chỉ giải

quyết công việc theo quy định của công ty thôi, hay là cậu tìm tổng giám đốc ký tên đi”.

Cuối cùng Hà Vĩ Văn tuyệt vọng bước ra khỏi phòng

tài vụ, lúc bước đi trên hành lang có cảm giác không nhấc nổi chân, sự

buồn chán khiến cậu cảm thấy mình như bị buộc đá mà ném xuống đáy sông.

Đằng sau có tiếng bước chân vang lên, quay lại nhìn cậu thấy Đổng Tri Vy trong bộ đồ màu xám đang bước tới. Lúc trước cô cũng ở trong phòng tài

vụ nên nắm rõ mọi việc, thấy cậu quay đầu lại cô liền gật đầu.

Cậu

lên tiếng: “Cô nhìn thấy hết rồi đúng không? Là tôi ngu quá, ngay cả tên công ty cũng viết sai, nhưng Châu Bát Bì(4), ông ta…”.

Trưởng phòng tài vụ họ Châu, vì làm khó quá nhiều người nên sau lưng mọi người đều gọi ông ta là Châu Bát Bì.

Đổng Tri Vy đặt ngón tay lên miệng rồi khẽ “suỵt” một tiếng, sau đó chìa tay ra: “Có thể cho tôi xem tờ hóa đơn đó không?”.

Cậu liền đưa cho cô xem.

Bàn tay cô nhỏ nhắn, cũng không để móng tay dài, năm đầu ngón tay đều được

cắt gọn gàng, sạch sẽ, lòng bàn tay trắng muốt, nhìn cũng có cảm giác

rất mềm mại. Cậu định nói gì đó nhưng thấy cô cúi đầu chăm chú nhìn tờ

hóa đơn, mái tóc mai che khuất một bên vầng trán trắng trẻo, bỗng nhiên

cậu quên hết những gì định nói mà chỉ biết đứng đó chờ đợi.

“Đúng là sai rồi, có điều anh có bằng chứng gì khác không? Chứng minh anh và khách hàng cùng ăn bữa cơm này”.

Cậu nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Có, tôi có email mà khách hàng gửi cho, hẹn tôi thời gian gặp gỡ ở nhà hàng đó”.

“Vậy là được rồi, tôi là Đổng Tri Vy, là thư ký của sếp Viên. Anh in email

đó ra cho tôi, tôi xem xem có thể nhờ sếp Viên ký tên được không”.

Lúc này cậu mới nhớ ra cô chính là thư ký mới của Viên Cảnh Thụy mà mọi người đồn đại bấy lâu nay.

“Cảm ơn, cảm ơn cô, tôi, tôi là Hà Vĩ Văn”. Mặt cậu lại đỏ bừng, câu nói còn lắp ba lắp bắp.

Đổng Tri Vy mỉm cười: “Không cần cảm ơn, anh có bằng chứng là được rồi, tôi

biết anh là ai, anh là đồng hương của Mai Lệ, cô ấy có nhắc tới anh

rồi”.

Thật trùng hợp là Mai Lệ và Hà Vĩ Văn cùng tới từ một nơi. Lúc

ăn cơm cùng Tri Vy Mai Lệ có nhắc tới vị đồng hương này với giọng đầy

thương cảm. Nói cuộc sống của cậu không dễ dàng gì, vì thế Tri Vy đã nhớ cái tên này trước khi gặp cậu ở phòng tài vụ.

Sau đó tờ hóa đơn được giải quyết, theo như Hà Vĩ Văn nói thì lúc trưởng phòng tài vụ nhìn

thấy chữ ký của Viên Cảnh Thụy trên tờ hóa đơn ấy vẻ mặt ông ta khiến

cậu muốn cười to mấy tiếng. Sau đó cậu và Tri Vy quen nhau, còn lấy cớ

cảm ơn cô giúp đỡ mời cô ăn cơm nữa.

Hơn nửa năm qua, chỉ cần các

buổi tụ họp có mặt Đổng Tri Vy là Hà Vĩ Văn cũng tham gia, ai cũng biết

cậu có tình cảm với cô, chỉ có cô từ trước tới giờ luôn coi cậu như một

người bạn bình thường.

Cả nhóm vui vẻ tới một quán ăn Tứ Xuyên mới mở ngay dưới chân cầu Nam Phố, đoạn đường này khá đẹp,


Lamborghini Huracán LP 610-4 t