
ìm tổng giám đốc Viên? Sao em không biết nhỉ?”. Đổng Tri Vy
ngẩng đầu lên, cách xưng hô của cô với sếp hiện tại của mình luôn như
vậy, gọi anh giống như đang gọi một người không liên quan tới mình.
Hàng ngày cô ngồi bên ngoài văn phòng của Viên Cảnh Thụy, nếu anh em họ
Trương tới Thành Phương thì không có lý do gì mà cô không biết.
Tề Đan Đan lại “xí” một tiếng: “Viên Cảnh Thụy là ai chứ? Sẽ gặp bọn họ sao?”.
Tri Vy bất giác tỉnh người lại rồi cười: “Sao hiểu sếp em thế?”.
Hay tay Tề Đan Đan bưng bát mỳ, đôi mắt lóe sáng: “Vớ vẩn, chuyện của mẫu
đàn ông bí mật đương nhiên là chị biết rồi, mấy ông bụng to trán hói có
cầu xin chị tìm hiểu lịch sử phát triển của gia tộc họ chị còn chả thèm
nghe. Tri Vy này, em may mắn thật đấy, được cùng Viên Cảnh Thụy ngày
ngày ra ra vào vào, càng gần ngắm càng sướng mắt nhỉ?”.
Tri Vy ngẫm
nghĩ rồi lắc đầu: “Chỉ là một người đàn ông mà thôi, sướng mắt thì được
gì chứ? Đàn ông đâu có dựa vào ngoại hình được”.
Tề Đan Đan thốt lên
tiếng “xí” cuối cùng trong buổi tối ngày hôm nay: “Sao lại không được
gì? Viên Cảnh Thụy không phải ví dụ tốt nhất hay sao? Người phụ nữ già
ấy ngay cả mạng cũng hiến cho anh ấy rồi, lại còn Ôn Bạch Lương nữa, sau khi móc ngoặc với Đới Ngải Linh đã lập cái quỹ đầu tư cá nhân, gần đây
cũng hoành tráng lắm”.
Tề Đan Đan và Tri Vy là bạn học, chuyện của cô và Ôn Bạch Lương Đan Đan cũng biết một chút. Lúc nói mấy câu đó giọng
cũng vui vẻ nhưng nói ra rồi mới hối hận, cô che miệng rồi đưa mắt nhìn
Tri Vy: “Xin lỗi”.
Tri Vy cười không để ý, cô cầm đũa gắp thức ăn:
“Ăn cà rốt muối nữa không? Không ăn là em diệt gọn chúng đấy”, bình thản như không nghe thấy gì.
4
Chiều hôm sau Viên Cảnh Thụy mở cuộc
họp với người của phòng pháp vụ. Cuộc họp diễn ra rất lâu, Tri Vy vào đó rót trà hai lần, lần nào cũng để ý thấy Viên Cảnh Thụy chau mày, còn
những người khác ngồi bên bàn mặt mày cũng nặng trịch.
Lúc cuộc họp
kết thúc cũng gần sáu giờ, Viên Cảnh Thụy và Hạ Tử Kỳ đi sau cùng, Hạ Tử Kỳ là cố vấn pháp luật của Thành Phương, cũng là bạn của Viên Cảnh
Thụy, thấy Đổng Tri Vy vẫn còn làm anh liền mỉm cười và vẫy tay với cô.
“Thư ký Đổng vất vả rồi”.
Tri Vy ngẩng đầu nhìn anh cười, anh hỏi tiếp: “Buổi tối có hẹn chưa? Rất hân hạnh được mời cô cùng đi ăn cơm”.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Hạ Tử Kỳ Đổng Tri Vy đã thấy người đàn ông này
thích nói đùa, cô cũng chưa lần nào coi là thật. Lần này cũng không
ngoại lệ, cô vẫn giữ nụ cười lịch sự trả lời anh: “Xin lỗi, tối nay tôi
có hẹn rồi”. Sau đó cô quay sang nói với Viên Cảnh Thụy: “Anh Viên, tài
liệu anh cần tôi đã đã chuẩn bị xong và để trên bàn anh, tôi có thể về
được rồi chứ?”.
Cho tới khi hình bóng Đổng Tri Vy mặc đồ công sở
khuất dần trong tầm mắt Hạ Tử Kỳ mới lên tiếng, tay giữ ngực, giọng đau
đớn: “Cô ấy lại từ chối tôi”.
Viên Cảnh Thụy cầm tập tài liệu trên bàn lên, nghe thấy vậy liền bật cười: “Cậu thực sự muốn theo đuổi thư ký của tôi?”.
“Tôi chỉ cảm thấy cô gái không sáng mắt khi thấy cậu rất đặc biệt mà thôi”.
Hạ Tử Kỳ nhún vai ngồi xuống trước mặt anh rồi hỏi tiếp: “Sao? Cậu có ý
kiến à?”.
Viên Cảnh Thụy đã mở tập tài liệu ra xem, tài liệu bên
trong được sắp xếp gọn gàng đâu ra đấy, bên trên còn có phụ lục mục lục
đơn giản đi kèm, cô dùng giấy gián khác màu để đánh dấu “gấp, chậm,
trọng điểm, không trọng điểm”. Từ trước tới giờ Đổng Tri Vy luôn làm
việc vừa chu đáo lại đạt hiệu quả cao, đây cũng là một trong những điểm
mà anh tán thưởng.
Anh chỉ lướt qua một lượt rồi gấp tập tài liệu
lại, nhìn Hạ Tử Kỳ, nói: “Cậu nói xem vụ kiện này liệu có ảnh hưởng tới
kế hoạch phát hành cổ phiếu lần đầu (IPO) của chúng ta không?”.
“Vậy thì phải xem đằng sau bọn họ có ai không đã, nếu chỉ có hai anh em nhà họ thì làm được cái gì chứ”.
Chủ đề ban nãy tự động kết thúc, nói tới công việc sắc mặt Hạ Tử Kỳ nghiêm
túc hơn nhiều. Anh suy nghĩ rồi hỏi: “Doãn Phong đâu? Lâu lắm rồi không
gặp cậu ấy”.
Đôi mày của Viên Cảnh Thụy chau lại: “Cậu ấy gặp chút chuyện, giờ đang nghỉ ngơi, dạo gần đây không ở Thượng Hải”.
Hạ Tử Kỳ “ờ” một tiếng rồi kéo dài giọng: “Hèn gì”. Anh vừa nói vừa gõ
xuống mặt bàn rồi tiếp lời: “Vậy có cần tìm người khác điều tra không?
Hay là sắp xếp ăn cơm cùng mấy ông trong tòa án, thăm dò tình hình?”.
Viên Cảnh Thụy đứng dậy nói: “Cậu cứ giải quyết đi”.
“Ê, cậu đi đâu thế?”.
“Khách sạn”. Anh nói mà không ngoái đầu lại.
Hạ Tử Kỳ bật cười thành tiếng rồi nói với theo bóng anh: “Giải tỏa không
hết thì cứ cẩn thận kẻo bị thận hư đấy”. Nói như thế mà cũng không sợ
người đi qua nghe thấy.
Viên Cảnh Thụy có hẹn thật, vẫn là cô người
mẫu trẻ lần trước. Bữa tối đặt ở khách sạn năm sao, cô ấy yêu cầu và anh cũng đồng ý. Nói chung là lần cuối gặp mặt nên chọn ở đâu cũng như nhau cả.
Anh tự lái xe tới, lúc sắp tới ngã rẽ thấy có mấy người đang đi hàng ngang phía trước, anh bèn giảm tốc độ.
Trời mùa đông tối sớm, mới có hơn sáu giờ mà bóng tối đã sụp xuống, đèn xe
chiếu rọi sau lưng tốp người phía trước. Đột nhiên anh bắt gặp bộ đồ màu xám quen thuộc, sau đó ngư