Old school Easter eggs.
Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324222

Bình chọn: 8.5.00/10/422 lượt.

nghe theo, cô gật đầu rồi chỉ: “Nhà tôi ở bên này”.

Từ cửa ngõ cho tới nhà cô vẫn còn một đoạn đường, nhà Tri Vy ở phía bắc

Bãi Ngoài, tít sâu trong khu phố cổ. Thông tin dỡ bỏ đã ầm ĩ từ mấy năm

trước, những gì cũ nát nơi đây đều đang đợi được dọn dẹp sạch sẽ nhưng

đáng tiếc là, việc dỡ bỏ được chờ đợi như thế nhưng cho tới giờ vẫn im

hơi lặng tiếng.

Những ngôi nhà mái bằng kiểu cũ ở hai bên ngõ đều

giăng bạt kín mít, thậm chí có một số căn gác vắt ngang qua con ngõ nhỏ

chật hẹp, tầng lầu thấp nên một số người cao to đi qua đều phải cúi

người xuống nếu không rất có thể sẽ va đầu vào.

Suốt dọc đường đi

Đổng Tri Vy luôn cẩn thận với người đàn ông bên cạnh mình, nếu như sếp

vì đưa cô về nhà mà đâm vào tường hoặc ngã lộn thì cô không dám đảm bảo

ngày mai mình có chắc chắn giữ được công việc không nữa.

Cô có thể

khẳng định chắc chắn hành động thất thường của Viên Cảnh Thụy trong đêm

nay là do anh đã uống say, con người khi uống say có muôn hình vạn

trạng. Cô đã từng thấy một người là dân văn nghệ sau khi uống say nhất

định phải đọc thuộc lòng bài trường hận ca, còn có người là kiện tướng

thể thao vì muốn chứng minh mình không say mà nhất quyết muốn khiêu

khích với chiếc thang thoát hiểm vừa cao vừa nhỏ. Với một số người,

không thể phán đoán trạng thái say của họ qua biểu hiện bên ngoài, ví dụ như Viên Cảnh Thụy, cô phải nhớ kỹ điều này mới được để lần sau còn đề

cao cảnh giác.

Nhưng kỳ lạ là khả năng “luồn lách” trong ngõ nhỏ của

Viên Cảnh Thụy giỏi hơn cô tưởng tượng nhiều, trên thực tế biểu hiện của anh không thể dùng từ “giỏi” để hình dung mà phải là “quá giỏi”. Thậm

chí cùng lúc anh có thể né được cây sào phơi quần áo thò ra ngoài đường

và đưa tay kéo cô suýt nữa ngã nhào vì giẫm phải rãnh nước, anh nói:

“Cẩn thận”.

Đổng Tri Vy đỏ bừng mặt, may mà trong bóng tối nên chắc sếp không nhìn thấy.

“Xin lỗi, tôi không để ý dưới chân”. Cô cố ra vẻ điềm tĩnh và xin lỗi.

“Cô say rồi”. Anh đáp.

“Làm gì có”. Cô nghe thấy một giọng nói to vang lên, sau đó ngay lập tức

nhận ra người đó là mình, cô xấu hổ lấy tay bịt miệng lại.

Mặc dù trong ánh điện tối mờ mờ nhưng cô vẫn nhìn thấy anh cười để lộ hàm răng trắng bóng.

Cũng may sắp tới nhà cô rồi, lúc tạm biệt cô không biết phải nói gì, nhìn

ngõ nhỏ tối thui đằng sau lưng anh, cô có phần lo lắng.

“Đường ở đây khó đi lắm, anh…”.

Anh cười: “Không sao, đường ở đây tôi quen”.

Nói xong anh quay người đi luôn.

Đổng Tri Vy đứng sững dưới nhà, bóng tối nhanh chóng nuốt trọn bóng hình

anh, cô nghe thấy tiếng “xoẹt”, hình như có người châm thuốc nhưng cô

không chắc lắm, khói đêm bay nhè nhẹ trong ngõ tối thanh vắng khiến mọi

thứ trở nên mơ hồ như một giấc mơ.

“Tri Vy, là con à?”. Cầu thang sau lưng cô vang lên tiếng bước chân, có người đang lần đường bước xuống, gọi tên cô.

Tri Vy quay lại, là mẹ cô.

Mẹ Tri Vy là một người phụ nữ nhỏ nhắn, đầu tóc chải gọn gàng được gập gọn bằng một chiếc cặp cong cong màu đen của những năm tám mươi, nhiều năm

rồi vẫn không hề thay đổi. Mặc dù không nhìn thấy nhưng bà luôn ăn mặc,

chải đầu gọn gàng. Lúc này bà đang đứng ở đầu cầu thang nói chuyện với

cô, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Cô sực tỉnh rồi bước lên trước cầm lấy tay mẹ: “Là con mới về, mẹ, sao muộn thế này rồi mẹ còn chưa ngủ?”.

Cầm tay con gái, gương mặt bà Đổng đã an tâm phần nào: “Mẹ không ngủ được,

hôm nay đi ăn cơm uống rượu cùng sếp à? Từ xa đã ngửi thấy mùi rượu

rồi”.

Tri Vy ngửi áo khoác của mình, quả nhiên mùi rượu còn tỏa ra

trong không khí, có muốn giấu cũng không được. Sợ để lộ là mình say, lúc dìu mẹ lên gác cô càng cẩn thận hơn, miệng nói: “Chỉ uống có một chút

thôi mà, không sao đâu mẹ”.

Mẹ cô vẫn thấy xót con, bà xoa nhẹ tay cô và nói: “Công việc vất vả quá”.

“Không vất vả đâu mẹ, sếp con rất tốt, anh ấy còn bảo lái xe đưa con về nhà”.

Đổng Tri Vy không biết mình đang nói gì nữa, bố mẹ cô vẫn luôn canh cánh

trong lòng chuyện cô rời khỏi công ty của Ôn Bạch Lương, sau đó cô vất

vả tìm việc cũng khiến họ bất an một thời gian dài. Khó khăn lắm Tri Vy

mới kiếm được một công việc ổn định, từ đó sếp cô bây giờ trở thành một

người đàn ông vô cùng tốt bụng, nhân phẩm tốt, thiện lương, khoan dung,

cô nói vậy để bố mẹ yên lòng.

Vừa đi vừa nói chuyện cũng đã đến cửa

nhà, cửa nhà mở sẵn, ánh đèn vàng chiếu rọi một khoảng sáng trước cổng,

bố cô đang khoác áo đứng dưới ánh đèn, thấy hai người liền lên tiếng:

“Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm. Mẹ con nghe thấy tiếng động nên

nhất định đòi xuống dưới xem. Mấy năm nay mẹ con sắp thành Thuận Phong

Nhĩ rồi, đôi tai già của bố không theo kịp mẹ con”.

Ba người cùng vào nhà, bà Đổng nắm lấy bàn tay của chồng và nói: “Ông ngủ như heo ấy, sấm đánh còn không biết nữa là con gái về”.

Mấy lời của bà khiến Tri Vy đang cởi áo khoác ngoài cửa cũng phải phì cười, cảm giác lạ lùng lúc trước cũng biến mất.

3

Tri Vy còn tưởng rằng mình sẽ không có cơ hội gặp lại hai người đàn ông đột ngột xuất hiện ở bữa tiệc rượu nữa, không ngờ mới được vài hôm cô đã

gặp lại một trong hai người đó ở n