Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324295

Bình chọn: 7.5.00/10/429 lượt.

c qua cô rồi vội vã rời khỏi đó.

Nhìn đi, cho dù không có những suy đoán hoang đường, kỳ lạ về cái chết của

vợ anh nhưng cô cũng có thể chắc chắn rằng Viên Cảnh Thụy là người vô

cùng đáng sợ.

Buổi tiệc hôm đó bề ngoài vẫn kết thúc trong vui vẻ,

sau khi tàn tiệc giám đốc nhà hàng tươi cười tiễn Viên Cảnh Thụy ra tới

cửa. Tri Vy ra ngoài chậm hơn một chút, nhiều năm làm thư ký khiến cô

hình thành thói quen, luôn luôn ở lại sau cùng trong các bữa tiệc để

kiểm tra một lượt xem có ai bỏ quên thứ gì không, đặc biệt là của sếp

mình.

Đừng hi vọng những người đàn ông đã uống rượu sẽ nhớ những thứ

mang theo bên mình, có lúc ngay cả bản thân mình họ cũng đánh mất.

Thực ra trước đó cô cũng hơi say nhưng sau khi vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng

nước lạnh cô thấy khá hơn nhiều. Về bàn tiệc không biết tại sao không ai chúc rượu cô nữa, tới lúc ra về cũng thấy khá hơn chút nữa, chí ít là

đi lại được bình thường.

Lúc Tri Vy cầm áo của sếp mình ra ngoài cửa

thì khách khứa cũng vừa lên xe rời khỏi đó. Ông giám đốc đứng đó quay

lại nhìn thấy cô thì sững lại, chắc là nhớ lại những lời mình nói ban

nãy, gương mặt biến sắc.

Bác Trần lái xe tới cửa, Viên Cảnh Thụy bước ra ngoài, ông giám đốc lùi lại rồi đi tới bên Tri Vy hạ giọng thăm dò:

“Thưa cô, ban nãy…”.

Đổng Tri Vy cảm thấy ông ấy thật đáng thương nhưng chỉ “a” lên một tiếng rồi tiếp: “Ban nãy? Ban nãy đã xảy ra chuyện gì?”.

Ông giám đốc vội xua tay, trong lòng cảm thấy yên tâm phần nào, sau đó tiễn hai người ra xe và cúi người mở cửa, miệng còn xin lỗi thêm câu nữa rồi đóng cửa xe lại cho họ.

2

Sau khi lên xe Đổng Tri Vy ngồi ở ghế

lái phụ, động tác đầu tiên là cúi người thắt dây an toàn. Thời gian hiển thị trên đồng hồ đã là gần sáng, lúc dây an toàn vào chốt “cách” một

cái cô thấy sức chống đỡ của bản thân bay biến hết, men rượu và cảm giác mệt mỏi khiến cô cảm thấy cả người rệu rã, chỗ nào cũng nhũn cả ra.

Xe chạy, con phố rộng rãi và yên tĩnh, đèn đường chạy dài tới vô tận,

tiếng điều hòa ấm áp vang lên đơn điệu nhưng đều đều. Cả người mệt mỏi

rã rời nhưng lạ một điều là thần kinh cô rất căng thẳng, đôi mắt như bị

chống đỡ bởi sức mạnh nào đó, mặc dù cay xè nhưng không tài nào khép lại được.

Có lẽ do hai người đột ngột xông vào gian phòng khiến cô cảm

thấy bị kích thích quá mạnh, từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nghĩ lại

có người dám chỉ vào mặt Viên Cảnh Thụy mà mắng chửi trước bao nhiêu

người như thế.

Trong xe không có tiếng nhạc, sếp cô ngồi ghế sau cũng không nói gì. Một lúc sau cô nhìn qua gương chiếu hậu thấy gương mặt

nghiêng của anh đang nhìn ra ngoài cửa xe. Những ngọn đèn đủ màu sắc vẫn sáng bên ngoài cửa phảng phất lướt qua mặt anh qua lớp cửa kính, bóng

sáng loang lổ như một bức tranh dầu.

“Bọn họ đâu?”.

Viên Cảnh Thụy lên tiếng, không khí yên tĩnh trong xe đột nhiên bị phá vỡ khiến Đổng

Tri Vy luống cuống, tim bỗng nhiên đập rộn rã.

Bình thường cô không dễ bị giật mình như thế, rượu đúng thực không phải là thứ tốt đẹp gì.

Trước khi trả lời bác Trần quay sang nhìn Tri Vy, cô rất muốn giơ tay nói

mình không muốn nghe, đợi khi nào cô không có mặt hai người thảo luận

cũng chưa muộn, nhưng bác Trần đã lên tiếng.

“Say hết rồi, tôi đưa họ về rồi”.

Nghĩ cũng biết quá trình ấy không đơn giản như thế, Viên Cảnh Thụy khẽ nhếch môi nói: “Bác vất vả rồi”.

Không khí trong xe dễ chịu hơn nhiều, ngay cả Đổng Tri Vy bất giác cũng khẽ thở phào.

Hóa ra cô căng thẳng là do ảnh hưởng từ tâm trạng của sếp.

Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh trên đường đêm yên tĩnh, Viên Cảnh Thụy sống trong

một căn hộ cao cấp ở bên núi. Căn hộ rộng cả nghìn mét nhưng chỉ có một

mình anh, Đổng Tri Vy may mắn được bước vào đó một lần, lúc bước ra

trong lòng cô còn lẩm bẩm – cũng không sợ gặp ma.

“Tới đây rẽ trái, đưa thư ký Đổng về nhà”. Viên Cảnh Thụy lại lên tiếng.

Lần này ngay cả bác Trần cũng ngẩng đầu lên nhìn anh qua gương chiếu hậu, Đổng Tri Vy còn ngạc nhiên hơn.

Đây không phải là lần đầu tiên cô tăng ca, mấy lần trước đều là bác Trần

đưa Viên Cảnh Thụy về trước rồi đưa cô về sau, đã thành thói quen rồi,

đột nhiên lần này được ưu tiên khiến cô vô cùng ngạc nhiên.

“Nơi này rất gần nhà cô, không phải sao?”. Anh chỉ ra ngoài cửa xe, đôi mắt hoàn toàn tỉnh táo.

Bên ngoài đúng là khu phố cũ mà Đổng Tri Vy quen thuộc từ tấm bé.

Bác Trần nhanh chóng rẽ vào con phố chật hẹp, bóng đêm bao trùm lên khu phố cổ, hai bên dãy phố đều là những căn nhà cũ chưa được tháo dỡ, đèn

đường không có, đèn xe liên tục chiếu sâu vào trong ngõ, đi nữa là không vào được. Đổng Tri Vy tự đẩy cửa xe bước xuống và nói “Cảm ơn” sau đó

cô nói thêm: “Đoạn đường còn lại tôi tự đi bộ vào là được rồi”.

Bên kia vang lên tiếng mở cửa xe, cô quay lại thấy Viên Cảnh Thụy cũng bước xuống.

“Tôi tiễn cô”.

Suýt chút nữa cô định cắn lưỡi để xác minh lại đêm nay thật giả thế nào,

nhưng Viên Cảnh Thụy đã bước tới cạnh cô. Trời lạnh, anh bước từ trong

xe ấm áp ra, trên người lại không mặc áo khoác, thấy cô đứng im bất động anh lên tiếng:

“Không muốn về nhà à?”.

Đổng Tri Vy cũng đành


Polly po-cket