XtGem Forum catalog
Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325364

Bình chọn: 9.5.00/10/536 lượt.


nghịt người ngồi sẵn. Sau khi tan ca cô đi xe bus tới đây, từ công ty

tới đây không có tuyến chạy thẳng mà còn phải đổi xe, do chuyến đầu tiên đợi lâu quá nên sau đó cô có hơi vội, không có thời gian đi mua thuốc

bản lam căn như đã dự tính nữa.

Khi cô vào lớp thì giáo viên đã tới,

bây giờ các giáo viên lên lớp đều sử dụng công nghệ, máy chiếu đã bật

sẵn, trên màn hình là nội dung trọng điểm của kì thi, cô sợ mình bỏ lỡ

gì nên vội vã tìm chỗ ngồi rồi cắm đầu ghi chép.

Vì đến muộn nên các

chỗ trống chỉ còn trên mấy bàn đầu, xung quanh toàn gương mặt lạ lẫm. Tề Đan Đan cũng không đến, lúc Đổng Tri Vy đang vội đến đây thì nhận được

rất nhiều tin nhắn gửi tới, cô ấy bảo phải đi hẹn hò, rồi dặn dò cô phải ghi chép đầy đủ cho cô ấy mượn photo.

Gần đây Tề Đan Đan có bạn trai mới nên rất quấn quýt, đi học cũng buổi đực buổi cái, không biết đã

nghỉ mấy buổi rồi. Tuần trước cũng may là có đi học nhưng cứ đứng ngồi

không yên, luôn miệng nói bạn trai đang đợi ngoài cổng trường, một mình

ngồi trong xe cũng chán nên cô ấy muốn nghỉ sớm.

Đổng Tri Vy không nhịn được liền bật cười, hỏi: “Không tách nhau ra được cơ à?”.

Tề Đan Đan giơ ngón tay ra đếm: “Hai mươi sáu, em gái à, chị hai mươi sáu

rồi đấy, áp lực lớn lắm, tìm bạn trai không dễ nên phải trông coi kỹ một tí, tránh việc giỏ mây múc nước rồi về tay không”.

Cả hai nói chuyện lớn tới mức giáo viên đứng từ xa cũng nhìn xuống, cầm micro nói với hai người: “Bạn kia, trả lời câu hỏi ban nãy của tôi, đúng rồi, chính là

em, chính là em vừa giơ tay đấy”.

Đổng Tri Vy cũng bị chú ý theo, cô xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

Người lên lớp hôm nay vẫn là giáo viên hôm nọ, xem ra ấn tượng của cô ấy với

Tề Đan Đan rất sâu sắc, cô vừa bước vào phòng và ngồi xuống thì giáo

viên đã bước tới hỏi thăm cô: “Sao có một mình em? Bạn hôm nọ giơ tay

không đi à?”.

Đổng Tri Vy vô cùng xấu hổ, cũng không biết trả lời thế nào, chỉ biết nhìn giáo viên cười xòa.

Đúng lúc cô khó khăn lắm mới bình tĩnh ghi chép xong mấy nội dung chính thì

điện thoại trong túi lại đổ chuông khiến mọi người chú ý.

Trước khi

vào lớp cô vội quá, lại thêm tâm trạng bất ổn nên quên không tắt chuông

điện thoại, cô không mấy khi mắc phải sai lầm đơn giản thế này, Đổng Tri Vy vừa nói xin lỗi vừa tìm điện thoại.

Giáo viên trên bục giảng lại

nhìn về phía cô rồi đùa một câu: “Bạn này vui tính thật, cảm thấy không

khí bài giảng của tôi quá đơn điệu nên đã thêm chút nhạc nền cho tôi đây mà”.

Cả giảng đường cười nghiêng ngả, Đổng Tri Vy đỏ bừng mặt trong

những tiếng cười xung quanh, tắt chuông điện thoại xong cô mới xem người gọi tới, hóa ra là Hà Vĩ Văn.

Cô thở dài thườn thượt trong lòng, cô chỉnh điện thoại về chế độ im lặng rồi nhét vào ngăn bàn, không để ý tới nó nữa.

Khó khăn lắm mới tới giờ nghỉ giải lao, cô ra ngoài trả lời điện thoại.

Vừa chuông đầu tiên đã có người nghe, Hà Vĩ Văn không đợi cô lên tiếng đã

mở miệng xin lỗi mấy câu, nói chỉ là do đột nhiên muốn nói chuyện với

cô, nên quên mất tối nay cô phải đi học.

Tri Vy đáp lại mấy câu đơn giản, đang định cúp máy thì Hà Vĩ Văn gọi cô: “Tri Vy, đợi đã”.

“Sao thế?”. Cổ họng đau rát, cô lí nhí hỏi.

Cậu ngập ngừng một hồi rồi lấy hết can đảm hỏi: “Mấy giờ cô tan học? Buổi

tối, buổi tối đi ăn gì được không? Tôi biết một quán cháo vừa ngon vừa

rẻ, lại ở ngay cạnh trường cô, hay lát nữa tôi tới đón cô”.

“Cảm ơn,

nhưng không cần đâu, mai còn phải đi làm nữa nên tôi muốn về nghỉ ngơi

sớm”. Cô mềm mỏng từ chối cậu, cậu thất vọng “ờ” một tiếng, giọng nói

còn cố kéo dài.

Cúp máy xong Tri Vy ho sặc sụa, cơn ho đã nén nhịn

trong cổ họng từ ban nãy, sau đó một mình đứng trong gió rất lâu, trong

lòng thầm nghĩ ngày hôm nay sao còn chưa kết thúc, cứ dài lê thê thế

này.

Buổi học kết thúc lúc tám giờ bốn mươi phút, Đổng Tri Vy đi tàu

điện ngầm về nhà. Tàu điện ngầm buổi tối vẫn rất đông người, cô đứng bên cạnh cửa, dựa mình vào thành tay vịn lạnh toát, dần dần trút bỏ cảm

giác mệt mọi.

Lúc Đổng Tri Vy đi vào ngõ nhà mình đã hơn chín giờ ba

mươi, ngõ nhỏ không có đèn, cũng may nhiều nhà dân vẫn chưa đi ngủ nên

ánh đèn vàng và ánh sáng ti vi vẫn hắt ra qua khung cửa sổ nhỏ hẹp, mang lại chút sức sống cho bóng đêm đen kịt.

Hàng ngày vẫn đi trên con

đường quen thuộc này nên Tri Vy không hề sợ hãi, trong lòng chỉ nghĩ

cuối cùng cũng được về nhà, bước chân vì thế mà nhanh hơn, trong ngõ

không có người, âm thanh phát ra từ tiếng bước chân của cô vô cùng rõ

ràng, tiếng “cạch cạch” còn vang đi rất xa.

“Tri Vy”.

Một bóng đen đột nhiên xuất hiện khiến cô giật mình, cô lùi lại một bước mới đứng

vững, tóc gáy cũng dựng cả lên, người cô cứng lại.

“Ai thế?”.

“Đừng sợ, là anh”. Giọng nói quen thuộc một lần nữa vang lên, bóng đen đã đi

tới trước mặt cô, ánh sáng mờ ảo chiếu từ hai bên cửa sổ nhỏ hắt lên

người anh, khiến Đổng Tri Vy cuối cùng cũng nhìn rõ mặt anh.

Cô mấp máy miệng, cơn đau nơi cổ họng vẫn còn như nhắc nhở cô mọi chuyện không phải là giấc mơ.

Cô lên tiếng, sự ngạc nhiên ban nãy cũng đã qua đi, mặc dù giọng nói có phần lạc