
tùy theo ý thích và là lẽ đương
nhiên.
Chị đứng dậy vỗ vỗ vai anh: “Mặc kệ bọn họ đi, ông Hames đã
tới, hiện đang đợi trong phòng, cùng tôi lên gác, chúng ta phải gặp ông
ấy trước”.
Sau khi bước vào thang máy, chỉ có hai người họ. Phải quẹt thẻ mới lên được tầng cần đến, chị ấn số chạy thẳng rồi quay mặt lại,
đối diện với anh.
“Nhìn cậu này, cà vạt lệch cả rồi, ông Hames ghét
nhất là thấy những người trẻ tuổi mà không chú ý tiểu tiết, lại đây, lại gần một chút”.
Anh muốn tự mình sửa nhưng chị đã đưa hai tay lên, anh đành phải tiến về phía chị một bước rồi cúi thấp đầu xuống.
Chị chỉnh lại cà vạt cho anh, hai người sát lại rất gần nhau, bốn mặt thang máy bóng nhoáng, ánh điện sáng rõ, anh có thể nhìn thấy nếp nhăn không
thể che mờ được nơi khóe mắt chị, kỹ thuật trang điểm tốt nhất cũng
không thể che đậy được.
Anh nhớ lại gương mặt cô gái trẻ ngày xưa,
gương mặt mộc mạc tới mức không có bất cứ một màu sắc thừa thãi nào,
nhưng anh thích nhất được áp thái dương mình vào thái dương cô, cảm nhận làn da tươi trẻ hồng hào của cô.
Chỉ trong một khoảnh khắc lơ đãng,
Đới Ngải Linh đã chỉnh xong cà vạt rồi đưa tay chạm vào mặt anh, vừa nói vừa cười: “Nghĩ gì thế? Mắt cũng nhắm lại rồi này”.
Anh mở choàng mắt, cùng lúc đó cửa thang máy bật mở, mở toang không gian bí bách này.
“Không có gì, không phải chúng ta đi gặp ông Hames sao? Ông ấy ở phòng nào?”.
Ôn Bạch Lương nói chuyện với Hames bằng vốn tiếng Anh rất lưu loát, Đới
Ngải Linh không tham gia nhiều vào câu chuyện mà chỉ ngồi bên uống rượu.
Khi mới bắt đầu ở bên Ôn Bạch Lương, chị cũng không nghĩ hai người sẽ ở bên nhau lâu thế này, ban đầu chị chỉ coi anh như một sự thử nghiệm mới,
sau này dần quen với việc bên mình có anh.
Có lẽ bởi vì anh mang lại cho chị hồi ức.
Một người đàn ông với vẻ bề ngoài tuấn tú nhưng bên trong lại tràn đầy dã
tâm, luôn khiến chị nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Chị không bao giờ quên người đàn ông mà chị không có được, một chàng trai ưu tú
mặc áo sơ mi trắng, nghèo tới mức chỉ có thể dẫn chị tới quán ăn trong
chợ đêm, chị luôn bỏ lái xe lại rồi cùng anh đi bộ ngắm biển, mỗi một
bước chân đều có thể khiến chị nhớ lại cả đời.
Là chị rời bỏ anh
trước, bởi vì biết rõ không có kết quả, nhưng trong một tháng sau khi ra nước ngoài chị đã khóc hàng đêm, chiếc gối luôn ướt đẫm và mặn chát, cứ thay rồi lại thay.
Anh viết một bức thư dài cho chị, trong thư không nhắc nhiều tới nỗi sầu biệt ly mà chỉ có ý chí mạnh mẽ, chị biết rõ anh là một chàng trai có lòng tự cao, anh nói sẽ có ngày anh dựa vào sức
mình để đứng ngang hàng với chị, tới ngày đó anh sẽ gặp lại chị.
Nhưng chị không bao giờ gặp lại anh nữa, anh chết rồi, một sự cố ngoài ý
muốn, giống như một câu chuyện cười châm biếm khiến người ta dở khóc dở
cười. Sau đó chị kết hôn, ly hôn, lại kết hôn rồi ly hôn, bay đi bay lại khắp thế giới. Rời khỏi Trung Quốc rồi lại về Trung Quốc, lại ra đi rồi lại trở về Trung Quốc, sau đó tình cờ trong một hoạt động thương mại
chị đã gặp Ôn Bạch Lương.
Hôm đó có một đoạn giới thiệu ngắn về anh,
Ôn Bạch Lương đứng trên sân khấu, mặc một chiếc áo sơ mi kiểu cách đơn
giản, nói tới đoạn phấn khích thì gương mặt vô cùng khí thế, ngồi bên
dưới đều là những gian thương giảo hoạt đã lăn lộn trên thương trường
bao năm, ngồi bên cạnh chị là một vị giám đốc ma quái, vừa nghe vừa lạnh lùng “hừ” một tiếng, mặc dù nói nhỏ nhưng thể hiện rõ thâm ý, lại còn
quay sang nói chuyện với chị, gọi tên tiếng Anh của chị.
“Melissa,
chị nhìn thanh niên trong nước bây giờ đi, hết người này tới người kia
nông nổi, cách nghĩ đơn giản nhưng khẩu khí thì lớn lắm”.
Lúc trả lời mắt chị vẫn dõi theo chàng thanh niên trên sân khấu, mỉm cười: “Thế à?”, rồi không nói thêm câu nào nữa.
Sau đó một quãng thời gian dài thỉnh thoảng chị lại nhớ tới anh, giới kinh
doanh không lớn lắm, chỉ cần để ý một chút là chị cũng nắm được tình
hình cơ bản của Ôn Bạch Lương. Anh kém xa chị, nhưng trong lòng chị lại
luôn nhớ tới anh, một thời gian sau không chịu được nữa chị mới tâm sự
với bạn thân của mình về anh, lúc ấy bạn chị đã nhìn thấu tâm can chị,
vừa cười nghiêng ngả vừa vỗ vào thành ghế sofa.
“Ngải Linh, tôi còn
tưởng chúng ta có thể tránh được, không ngờ cậu cũng phải tìm một chú
chó săn nhỏ, đúng là nguy cơ tuổi trung niên mà”.
Nói cũng đúng, khi
còn là thiếu nữ điều chị hận nhất là bố mình ôm ấp gái bằng tuổi mình,
không thể tin được và không thể chịu được. Nhưng bây giờ khi tuổi tác đã lớn chị mới dần hiểu ra. Làn da tươi trẻ mịn màng ai mà không muốn? Có
chăm sóc tốt đến mấy thì khi cơ thể ngoài ba mươi tuổi sẽ lão hóa, da
thô và chảy xệ, phụ nữ như thế lẽ nào đàn ông lại không? Bây giờ bảo chị mềm mỏng giả vờ bị một người đàn ông già yếu lấy lòng thì quả thực là
một việc vô cùng khó khăn, cũng không cần thiết.
Nhưng nghĩ cho cùng
vẫn có chút băn khoăn, một chàng trai kém chị mười tuổi, thêm nhiều
nguyên nhân khác nữa cũng đủ khiến chị phải suy đi tính lại, huống hồ cả đời này chị đã quen được người ta theo đuổi, chưa bao giờ