Không Thể Thiếu Em

Không Thể Thiếu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326195

Bình chọn: 7.5.00/10/619 lượt.

không đuổi theo nữa.

Cảm

giác thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc khiến cơ thể cứng đờ của cô đột

nhiên mềm nhũn, dường như sắp tụt từ trên ghế xuống lần nữa, nhưng người cô vừa khẽ nhúc nhích là lại được giữ chặt. Sức mạnh từ bàn tay truyền

tới khiến cô cúi đầu, cho tới bây giờ cô mới phát hiện ra mình đang túm

chặt tay Viên Cảnh Thụy, không biết cô đã nắm mạnh thế nào mà tay anh

hằn toàn vết đỏ.

Cô đột nhiên cảm thấy khó xử, vừa muốn rút tay ra

vừa muốn nói gì đó để xin lỗi nhưng trên mui xe đột ngột vang lên một âm thanh kì lạ, mọi người trong xe đều ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng,

thấy mui xe đã bị lõm một vết rõ ràng.

Cô nghe thấy tiếng kêu của

Trương Thành. Cô còn chưa kịp rút tay về thì đã bị kéo mạnh về một bên,

cả người bị ôm chặt, rất chặt, trước mắt là cảnh vô số đất đá bùn lầy

chảy từ trên núi xuống, trời long đất lở! Những âm thanh đáng sợ vang

lên giống như tiếng sóng biển đang cuộn trào.

Thân xe nẩy mạnh lên,

cô chỉ cảm thấy đầu mình va vào mui xe, đang muốn nhìn xem chuyện gì xảy ra thì trước mặt tối om, cả thế giới trở nên đảo lộn, kèm theo đó là

những tiếng vang hãi hùng, cô chỉ kịp thốt lên một tiếng kêu mơ hồ rồi

bị bóng đen nuốt chửng.

4

Trong màn đêm u tối Đổng Tri Vy đã mơ một giấc mơ dài.

Trong giấc mơ vẫn là cậu bé ấy, truy đuổi, chạy trốn, ẩn nấp, cô tận mắt nhìn cậu bé chạy về phía mình, đằng sau là vô số những kẻ mặt mày hung ác

tay cầm gậy.

Mỗi lần gặp cậu bé trong giấc mơ cô đều cảm thấy vô cùng buồn bã.

Trong giấc mơ của cô anh không còn là người đàn ông mạnh mẽ nữa mà vô cùng

nhỏ bé, nhỏ bé tới mức cô nghĩ rằng mình có thể bảo vệ được anh.

Trong giấc mơ cô ngồi thụp xuống, lần đầu tiên đưa tay về phía cậu bé, cậu bé cách cô rất gần, những ngón tay của hai người dường như có thể chạm vào nhau, nhưng khi cô muốn nắm lấy thì mọi thứ đều biến mất.

Cho dù là trong mơ nhưng bỗng nhiên cả người Đổng Tri Vy toát mồ hôi lạnh, bất giác cô khẽ kêu lên thành tiếng.

Cô mở choàng mắt, cảnh vật trước mắt vô cùng mơ hồ.

Là mơ, mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

Cô thở gấp an ủi bản thân.

Thế nhưng cảm giác đau đớn khắp người khiến cô bừng tỉnh, cả người lạnh

toát, mưa đã ngừng, cô đã không còn ở trong xe. Cảnh vật trước mắt trở

nên rõ ràng, trước mặt chỉ có cỏ héo đá vỡ, cây cối trơ trụi trong mùa

đông, cách đó không xa là chiếc xe bị lật bên sườn dốc.

Mưa lạnh, bám theo, đường núi hoang vu, cuối cùng là trời long đất lở, không, mọi thứ không phải mơ, xe lật rồi, chắc chắn lúc xe lật cô bị bắn ra ngoài nên

mới rơi xuống chỗ này.

Cô co mười ngón tay lại, quay mặt sang bên

cạnh, lòng bàn tay trống rỗng, xung quanh cũng thế, chỉ có mình cô nằm ở đây, bốn bề im lặng như tờ, giống như cả thế giới này chỉ có một mình

cô.

Trong giây lát cô cảm giác đầu mình trống rỗng, bên tai vang lên

một âm thanh kì lạ, đó là một tiếng kêu đáng sợ, khàn đặc, bị bóp méo.

“Viên Cảnh Thụy, Viên Cảnh Thụy”.

Mất một lúc sau cô mới nhận ra đó là tiếng của chính mình, là tiếng cô khàn đục gọi tên anh giữa khoảng không tĩnh lặng chết chóc.

Cô không chỉ gọi tên anh mà còn kiềm chế cơn đau bò dậy.

Trời sắp hoàng hôn, lúc ngồi dậy cô ngẩng đầu lên nhìn thấy họ bị rơi cách

cô tầm mười mét. Bùn đất đổ nghiêng ngả cùng đá núi đã nuốt chửng đoạn

đường này và lan xuống cả mép đường, cô không còn nhìn thấy vệ đường cũ

nữa, chỉ có sườn dốc mềm nhũn nhìn vô cùng gớm ghiếc, giống như dòng

thác do bùn bẩn tạo thành, bao phủ tất cả. Chiếc xe đưa họ tới đây giờ

chỉ lộ một nửa ra ngoài lớp bùn đá, một nửa đã bị vùi lấp, tình hình

trong xe thế nào thì đứng ở chỗ cô không thể nhìn rõ được.

Suy nghĩ

đầu tiên hiện lên trong đầu cô là nhấc chân lên chạy về phía ấy, hoàn

toàn quên mất tình trạng thê thảm của mình, cơ thể cô phản kháng những

vận động mạnh thế này nên cô lại ngã vật ra đất lần nữa. Mặt đất đầy bùn và đá vỡ sắc nhọn, hai đầu gối cô như đang quỳ trên mũi dao nhọn.

Cô trợn mắt nhìn chân tay mình, tay chân vẫn còn, đúng là kỳ tích, xem ra vẫn còn hoàn chỉnh.

Cô nhớ ra rồi, lúc xe lật, cô được người ta ôm rất chặt.

Vấn đề bây giờ là, người ôm cô đâu rồi?

Không được, cô phải trở lại xe.

Đổng Tri Vy nghiến răng vật vã bò dậy, loạng choạng đi về phía chiếc xe, mấy bước cuối cùng không còn chỗ đặt chân cô đành phải bò tới đó, bò tới

bên cửa chiếc xe tan nát.

Trời xâm xẩm tối, ánh sáng tắt dần, cô nằm

sấp trên bùn đất và đá vỡ, cô thò đầu vào trong không để ý trên cửa vẫn

còn mảnh kính vỡ chưa rơi xuống.

Thân xe bị bao phủ mất một nửa, có

nhiều bùn đất chảy cả vào trong xe qua cửa kính vỡ, trong xe tối om, cô

thò đầu vào nhưng không nhìn thấy gì.

Cô đang định lên tiếng gọi thì bên tai vang lên giọng nói quen thuộc khàn khàn nhẹ tựa như ảo giác.

Có người đang gọi cô: “Tri Vy”.

Cô vội quay đầu lại hướng có tiếng gọi, cô nhìn thấy một bóng đen mờ mờ bên kia sườn dốc.

Bỗng chốc Đổng Tri Vy cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, cảm

giác đột nhiên thả lỏng sau khi lo lắng cao độ trong một thời gian dài

khiến cô gần như mềm nhũn. Cô muốn qua đó nhưng cơ thể không có sức,


Polaroid