
ngay cả động tác đơn giản nhất cũng không làm được.
Giọng nói ấy lại khe khẽ vang lên lần nữa: “Tri Vy”.
Cô lập tức đáp lại rồi cố gắng ép mình cử động, sườn dốc đầy đá vụn, cô
mất rất nhiều sức mới bò sang được chỗ anh. Đúng là Viên Cảnh Thụy, vì
bên kia sườn dốc cách xe một đoạn, trời đã xẩm tối ánh sáng rất yếu, nếu không có tiếng nói thì không thể nhìn thấy cô hoặc cô không thể nhìn
thấy anh.
Dù vậy nhưng sau một vụ tai nạn đáng sợ thế này cuối cùng
cô vẫn được nhìn rõ anh một lần nữa. Anh vẫn nguyên vẹn, chỉ có gương
mặt tái xanh, một tay đặt trên đống đá vụn bên cạnh, một tay đặt đằng
trước.
Đôi mắt cô nhìn anh, bao nhiêu lời muốn nói đang “tranh giành
nhau” để được nói ra, cuối cùng cô lại thốt ra một câu liên quan tới
mình.
Cô nói: “Tôi, tôi vẫn ổn”.
Anh nhìn cô rồi bật cười, nói nhỏ: “Tôi biết”.
Cô khựng lại, anh nói tiếp: “Tôi đã kiểm tra cô, cũng may, rơi xuống bùn
nên chỉ bị sây sát một chút, cô còn nói chuyện với tôi”.
Đổng Tri Vy không thể tin được nên chỉ biết lặp lại lời anh: “Anh đã kiểm tra tôi? Tôi còn nói chuyện với anh?”.
Anh khẽ ừ một tiếng: “Cô nói, tôi vẫn ổn”.
Anh nói chuyện với cô như thế, giọng rất bình tĩnh, không bị ngắc ngứ,
giọng điệu bình thường, chỉ là hơi nhẹ, nhưng vẫn đủ để cô nghe rõ, nếu
không phải sắc mặt anh khó coi đến thế thì cô gần như có cảm giác hai
người vẫn đang ở công ty, đang ngồi đối diện với nhau nói chuyện phiếm.
Trái tim hoảng loạn, bất an không biết bao lâu của cô bây giờ đột nhiên lại
cảm thấy bình tĩnh khi nghe thấy giọng anh, cô còn phản bác: “Tôi không
nói chuyện với anh, ban nãy tôi bị ngất đi, vừa mới tỉnh thôi”.
Anh mỉm cười: “Được rồi, tôi nhớ nhầm”.
Đại não bắt đầu hoạt động bình thường, đến lúc này Đổng Tri Vy mới nhớ ra
việc quan trọng nhất mình nên làm bây giờ, cô thò tay vào túi tìm điện
thoại, miệng nói: “Tôi gọi điện báo cảnh sát”.
“Tôi thử rồi, ở đây không có sóng”. Anh nói với cô.
“Còn anh lái xe đâu?”. Đột nhiên cô nhớ ra còn một người nữa.
Lần này anh ngừng lại một chút rồi mới đáp: “Cậu ấy bên cạnh tôi”.
Cô cúi đầu, cảm thấy xấu hổ vì bây giờ mới phát hiện ra còn một người nữa
đang nằm trên mặt đất, cách Viên Cảnh Thụy không xa, là lái xe Trương
Thành. Trương Thành bị hôn mê, hoàn toàn không có ý thức, xem ra không
phải do anh ấy tự tới nằm đây.
Cô nhớ rõ Trương Thành có thắt dây an
toàn, lúc xe lật người thắt dây an toàn thì không thể bắn ra ngoài như
cô được, có nghĩa là Viên Cảnh Thụy đã kéo anh ấy từ trong xe tới đây.
Đúng rồi, trước hoặc sau khi làm việc này anh còn hạ mình tới bên cô,
kiểm tra tình hình của cô nữa.
Cô nhìn Viên Cảnh Thụy, xác định lần nữa.
Sếp của cô tuyệt đối không phải người bình thường.
Thấy cô bất động, anh liền nói: “Sao thế?”. Lúc nói anh còn chăm chú nhìn cô, đôi mày khẽ chau lại.
Lúc xe lật anh đã ôm cô, cũng bắn ra ngoài cùng với cô. Anh không hề buông
tay, hai người cùng rơi xuống đất và trượt đi khá xa. Cũng may lúc rơi
xuống đầu không đập vào đá lớn nếu không chắc anh đã vỡ sọ ngay lúc đó.
Nhưng không cần kiểm tra anh cũng biết tình hình của mình rất thảm, phần lưng tiếp đất rách toạc, đau rát như bị lửa thiêu, chắc chắn tay trái
đã gẫy, vì ôm cô anh không thể điều chỉnh tư thế cơ thể lúc rơi xuống
nên không tránh được va chạm, xương sườn rất có thể cũng đã bị thương,
lúc hít thở vẫn âm ỉ đau.
Thế nhưng anh không hề mất đi ý thức, cơn
đau càng khiến anh tỉnh táo. Đầu tiên anh kiểm tra tình hình Đổng Tri Vy đang nằm bên cạnh, chỉ muốn biết xem cô có an toàn hay không.
Đổng
Tri Vy đã bất tỉnh, có thể lúc xe lật cô đã va vào đâu đó hoặc là sợ quá mà ngất đi. Cô sống ở thành phố, chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh thế
này, ngay cả tai nạn xe bình thường cũng chưa gặp phải, nhưng bắt đầu từ tối qua cô tận mắt chứng kiến hàng loạt chuyện xảy ra, uy hiếp, đuổi
bám, lở đất trôi xuống dốc, tự mình trải qua những chuyện này đối với
một cô gái bình thường mà nói sợ quá ngất đi cũng là việc bình thường.
Anh luôn biết cô nhát gan, không thản nhiên và bình tĩnh như những gì thể
hiện trên gương mặt, nếu không phải vì anh thì làm gì có chuyện cô phải
chịu đựng nguy hiểm và sợ hãi liên tiếp như thế này.
Lúc anh hoảng
loạn kiểm tra xem cô có an toàn hay không, Đổng Tri Vy mơ màng mở mắt lơ mơ nói mấy chữ, còn đưa tay về phía anh, anh muốn nói chuyện với cô
nhưng cô lại nhắm mắt lại.
Ngày bé anh hay đánh nhau, từng nhiều lần
bị thương, cũng không ít lần xử lý vết thương cho người khác nên kiểm
tra xong anh có thể xác định chắc chắn cô không bị thương nghiêm trọng.
Nhưng dù vậy, anh phát hiện mình sợ đến nỗi hai tay cứ run rẩy.
Anh
chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy, cho dù năm mười lăm tuổi anh bị
người ta cầm gậy sắt đánh vào trán, máu chảy vào mắt, thế giới trước mắt đều trở thành màu đỏ, anh cũng không hề sợ hãi như lúc này.
Anh sợ
cô sẽ chết, sẽ bị thương, anh không thể tưởng tượng được cô bị thương
trước mặt mình, lúc xe lật xuống anh ôm chặt cô, trong đầu toàn là hình
ảnh Trần Văn Văn bị kẻ xấu thay nhau hãm hiếp và cảm giác ruột đau như
c