
kia,
chuyện ngươi một cước đá ta vào trong hồ này.” Ừ, chủ yếu là nghĩ đến lần đầu
gặp mặt thoải mái cùng Phượng Triêu Văn, hối hận không thôi vì sự nhát gan của
mình, càng rất đáng tiếc cách nhiều năm như vậy, ta ở trước mặt Phượng Triêu
Văn vẫn không thể đứng thẳng eo, hơn nữa nhìn tình thế trước mắt, vì cả đời ta
có thể đều khom lưng quỳ gối ở trước mặt hắn mà có vài phần buồn bực…”
Nhưng, người trước mắt này, không biết là ba năm không thấy ta nên hoa mắt, hay
là có nguyên nhân khác, nếu như ta không nhìn lầm, trên mặt hắn thậm chí có xấu
hổ chật vật trong tích tắc, “Khi đó tuổi còn nhỏ... Làm việc quá mức cực
đoan...”
Cái này xem như xin lỗi sao?
Sinh thời, ta rõ ràng có thể nghe những lời như xin lỗi thế ở trong miệng Yến
Bình, có phải nên là ta chết cũng có thể nhắm mắt?
Ta thật có vài phần cảm xúc, hận không thể đón gió làm thơ, dùng biểu đạt ngữ
điệu cảm khái với thế sự biến đổi, nhân tâm khó dò, đáng tiếc ba năm này tay
cầm cái cuốc, sớm đã không quen việc làm thơ tao nhã này, liền thôi. Tiến lên
hai bước vỗ vỗ vai của hắn, khéo hiểu lòng người khuyên: “Yến Tướng quân đừng
lo, ta hiểu được, ta đều hiểu được!”
Lúc này đổi hắn không rõ, một đôi con ngươi ấm áp mang theo vài phần mê mang
hay là giả ngu, thẳng tắp nhìn ta. Phụ thân từng nói, phàm là người đùa bỡn
chính trị, đều am hiểu suy đoán, hiểu được giả bộ hồ đồ. Mà chuyện ta thích
nhất, là vạch cửa sổ, làm cho ai cũng không giả hồ đồ được.
Ta thở dài một tiếng, lòng có ưu tư: “lúc này Yến Tướng quân bên hồ tưởng niệm
giai nhân, nhưng nàng danh hoa có chủ, ta đều hiểu được. Ta đều hiểu được.”
Trong mắt của hắn tức khắc bắn ra sáng rọi kinh người, nhìn chằm chằm ta, giống
như nằm mơ: “Ngươi cũng biết rồi?”
Nghĩ đến Bá Nha gặp được Chung Tử Kỳ[33'>, kích động chắc cũng đại
khái như thế này.
Ta liên tục gật đầu: “Lại nói tiếp, việc này Phượng Triêu Văn làm quá không thể
nói, biết rõ ngươi và Tần Ngọc Tranh lưỡng tình tương duyệt, lại cứ gậy cứng
đánh uyên ương[34'>... Tuy
ta rất là đồng tình cảnh ngộ của Yến Tướng quân, chính là thật sự lực bất tòng
tâm[35'> a!”
—— hừ hừ, cho dù có thể giúp ta cũng không giúp đỡ, nhìn xem các ngươi quân
thần hai nam tranh một nữ, đây là náo nhiệt thật khó gặp a.
Yến Bình ảm đạm nhìn ta, chắc là khổ cầu mà không có được, ta khoan hồng độ
lượng bất kể chuyện lúc trước, bệnh cũ lại tái phát, thử nói: “Nếu không... Yến
Tướng quân ghi phong thư tình, ta lặng lẽ thay ngươi đưa đến Ngọc Hư Cung?” Vừa
vặn hôm nay Ngọc phi nương nương bị ta làm tức giận đến khóc chạy, nếu có phong
thư an ủi, nghĩ đến sẽ dễ chịu rất nhiều sao.
Như vậy, lần sau đợi nàng lại lọt vào tay ta, ta mới có thể không chút nào áy
náy mềm lòng khi dễ a?
Yến Bình bị ta nói đến nở nụ cười, từ nhỏ đến lớn đều nhìn quen mặt lạnh của
hắn, tuy hắn đã từng nhẹ lời cười nói với người bên ngoài, nhưng chưa bao giờ
từng ta cười đến mặt mày cong cong ở trước mặt. Lúc này hắn đột nhiên cười,
giống như mây che trăng, ta không khỏi nhìn ngây người, lại cảm thấy cử động
lần này của bản thân không ổn, rất sợ phạm vào kiêng kị năm cũ của hắn, lại bị
đá xuống trong hồ lần nữa, thật là được không bù mất, lập tức quay đầu đi nhìn
hoa bích đào lờ mờ bên cạnh.
Hắn cũng không tức giận.
Hoặc là, cho dù tức giận, lúc ấy ta cũng chưa từng chứng kiến.
Từ trước ta từng dốc hết tinh lực hú ý hỉ nộ ái ố của hắn, âm thầm phỏng đoán,
lăn lộn khó ngủ, hôm nay ta tin mọi thứ hài hòa, chiến tranh của Đại Trần và
Đại Tề đã kết thúc, bách tính an cư lạc nghiệp, chút ít chuyện xưa giữa ta cùng
với Yến Bình cũng có thể tan thành mây khói, không lưu lại chút dấu vết nào.
Nghĩ thông suốt cái này, ta lập tức vì tiết nghĩa cao thượng của mình mà cảm
động vài phần, lại nghiêng đầu đi nhìn hắn, liên tục thúc giục: “Cũng không còn
sớm, nếu như Yến Tướng quân muốn ta truyền tin, hay là mau mau ghi một phong a?
Hoặc là, có vật bên người muốn chuyển giao, ta cũng cam tâm tình nguyện chân
chạy.”
Chậm nữa, bữa tối của Phượng Triêu Văn đều triệt, ta không muốn đói bụng.
Vui vẻ trên mặt hắn ngưng lại, rất có vài phần phức tạp khó hiểu, bất quá cái
này không đến lượt ta lo lắng, đây là nam tử lưỡng tình tương duyệt với Tần
Ngọc Tranh, nên do chính bọn họ đi quấn quýt.
Hắn lắc đầu, ước chừng vẫn không tin ta lắm.
Ta có thể hiểu, tư thông cung phi chính là tội lớn trong cung đình, để cái
chuôi đao giết người[36'> ở trên tay ta, còn có vật chứng, Yến Bình sợ là có
nhiều buổi tối ngủ không ngon giấc.
“Yến Tướng quân đã không cần ta giúp, vậy ta về nghỉ ngơi. Bên hồ hàn khí nặng,
tướng quân cũng trở về đi thôi.” Hắn cười nhạt một tiếng, ta lại bỏ thêm một
câu: “Nhớ nhung một người, kỳ thật bất kể là đứng ở trong rừng bích đào hay là
chui tại trong chăn ấm, đều như nhau.”
Vẫy vẫy tay, bước chân ta nhẹ nhàng đi về Trọng Hoa cung.
“An Dật, ngươi trước kia... Đã từng nhung nhớ một người như vậy sao?” Thanh âm
Yến Bình từ phía sau ta truyền đến.
Bước chân ta ngừng lại, lắc đầu: “Chuyện trước kia, toàn bộ ta đều quên, đã
không còn nhớ rõ.”