pacman, rainbows, and roller s
Không Thị Tẩm? Chém!

Không Thị Tẩm? Chém!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324473

Bình chọn: 10.00/10/447 lượt.


tranh chung với ta, nhưng Phượng Triêu Văn... Mặt của ta bất tri bất giác đỏ...

Cha ta lại cảm giác không ra xấu hổ của ta, vừa cười mị mị nói với Phượng Triêu

Văn: “Đứa nhỏ nhà của ta thích nhất hương vị tươi cay, điểm này ngược lại giống

lão phu.”

Phượng Triêu Văn cười đến có chút thoải mái: “Khẩu vị của lão tướng quân lại có

chút giống với khẩu vị của vãn bối, không cay không vui. Những món ăn nhạt nhẽo

kia ăn vào trong miệng chỉ cảm thấy chẳng có chút hương vị!” Nói không chút

khách khí, liên tục hạ đũa, mặt không đổi sắc nuốt vào nửa đĩa tôm hương cay

trên bàn.

Món ăn nhà của ta từ trước đến nay cay đáng nể, người thường khó có thể nuốt

xuống.

Cách ăn của Phượng Triêu Văn như vậy, thực sự thích hương vị cay xè này.

Ta nghĩ đến những món ăn gắp vào trong bát hắn mấy ngày nay... Mặt bất tri bất

giác đỏ. Đại Tề thái tử này lại sử dụng chiến thuật vu hồi[43'> trên bàn cơm, trước dùng lời nói làm ta không nuốt

trôi thức ăn, món ăn còn lại liền toàn bộ chạy vào bụng hắn. Ta vụng trộm duỗi

chân ra, chuyển sang phía Phượng Triêu Văn, đến lúc chạm vào, không chút do dự

hung hăng giẫm xuống.

“A ——” một tiếng, cha ta hét thảm một tiếng, từ trên chỗ ngồi bắn lên, ta sợ

tới mức mặt như màu đất, ôm đầu lạnh run, ánh mắt liếc về khoé môi cong cong

của Phượng Triêu Văn cố không nhếch lên, trên mặt tất cả đều là lo lắng: “An

đại tướng quân, đây là làm sao vậy?”

Con hồ ly này!

Cha ta chỉ vào ta rống to: “An Dật, ngươi con thỏ nhỏ đáng chết kia, lá gan

càng lúc càng lớn rồi!”

Bữa cơm này, đại khái chỉ có mình Phượng Triêu Văn ăn tròn bụng...

Sau đó, cha ta đứng ở cửa lớn tiễn khách, nhìn thân ảnh Phượng Triêu Văn đi xa,

sát khí trong mắt lóe lên.

“Một kẻ lòng dạ sâu đậm, là một kình địch lớn của Đại Trần!”

Đại Tề hôm nay và Đại Trần anh em thân thiết, Phượng Triêu Văn làm sao lại là

kình địch lớn của Đại Trần?

Ta không rõ, xoa xoa cục u bị cha gõ trên đầu mình, cười toe toét miệng hô đau,

bụng dạ bất mãn – người cha nhiệt tình trong ngoài không đồng nhất này.

“Cha vừa rồi còn nhiệt tình mời hắn đến nhà làm khách, quay đầu liền động sát

cơ, sao vừa rồi không hạ độc trong thức ăn, độc chết thái tử Đại Tề này?”

Ta là con trai tốt, cha ta dạy ta không được thật thà đối với người khác, đối

với người tất nhiên phải thành thực, có chuyện nói thẳng, bằng không gậy lớn

vào thân, cũng đừng trách người!

Cha ta vỗ vào trên đầu ta một chưởng, “Ngươi cho cha là kẻ ngu dốt sao?!”

Ta “A ô” hét thảm một tiếng, quay đầu liền chạy vào trong cửa, trong miệng ồn

ào: “Nói thật cũng bị đánh, thật không có thiên lý!”

Cha ta ở phía sau rống: “Trong nhà này, lão đây chính là trời!”

Hôm nay tâm tình cha ta rất không tốt, ở trước mặt Phượng Triêu Văn chẳng những

không hề vờ nhã nhặn, hơn nữa so với ngày thường càng thô bạo gấp bội, đánh ta

chẳng hề lưu tình.

May là ở trước mặt Phượng Triêu Văn, nếu tại trước mặt Yến Bình, ta sợ là hận

không tìm được hang chuột trốn đi, cũng đỡ phải bị cha ta gõ đầu thu thập.

Đóng cửa lại, cha ta nhìn chằm chằm vào ta, lại giơ tay lên, ta ôm đầu lui về

phía sau một bước, thấy ánh mắt hắn cũng không chút mềm hoá, lại bước dài lui

về phía sau vài bước, cầm lấy cánh tay trái của Đồng bá trông cửa, liên tục năn

nỉ: “Cha, con không phải cố ý! Con chỉ là muốn giẫm Phượng Triêu Văn hả giận!”

Cha ta nhảy dựng lên, then cửa liền muốn hướng trên người của ta mà đến, Đồng

bá liều mạng ngăn đón: “Tướng quân bớt giận! Tướng quân bớt giận! Tiểu lang chỉ

là nghịch ngợm chút, nhưng vẫn là bé ngoan!”

Đồng bá là phó tướng của cha ta, trên chiến trường đã cứu cha một mạng, vì thế

mất đi cánh tay phải, bác lại không chịu bỏ cha, vì vậy cha ta liền an bài bác

ở tại phủ tướng quân, đáng tiếc người không chịu nhàn rỗi, cứng rắn ôm việc

người gác cổng để làm.

Cha ta phẫn nộ ném then cửa, chỉ vào cái mũi của ta mắng to: “Con thỏ nhỏ chết

tiệt kia, một chút ý tứ cũng không có! Đại Tề thái tử nhìn cũng không phải là

lương thiện, trong vòng mười năm, sợ là thiên hạ này đều phải họ Phượng, chỉ

bằng tiểu tử chảy nước mũi trong nội cung... Hừ!”

Phượng Triêu Văn nhìn xác thực là nhân tài kiệt xuất, nhưng Tiểu Hoàng và ta

sớm chiều ở chung, ta tự nhiên càng nghiêng về hắn.

Ta tránh ở sau lưng Đồng bá hướng cha ta lè lưỡi: “Cha, con là con thỏ nhỏ chết

tiệt kia, vậy người là cái gì? Hơn nữa, con sẽ phụ tá Tiểu Hoàng!”

Cha lại nhặt then cửa lên, nét mặt già nua đỏ lên: “Giỏi lắm! Ngươi phản rồi!

Ngươi cho rằng trung thần hiếu tử dễ làm như vậy? Thân thể da thịt nhận từ cha

mẹ, ngươi nghe kỹ cho ta, bảo vệ tốt cái mạng nhỏ này của ngươi, nếu Phượng

Triêu Văn đánh tới Đại Trần, ngươi là người đầu tiên ra thành đầu hàng cho

ta...”

“Vậy còn cha?” Ta đánh bạo thăm dò hỏi.

“Ngươi dám hỏi ta? Trên đời này cũng không có chuyện con can thiệp vào chuyện

của cha mẹ!”

Ta ôm đầu đánh bạo từ sau lưng Đồng bá thò đầu ra, lớn tiếng ồn ào: “Con bất kể

người, trời phải sụp!”

Cha ta ném then cửa, tức giận đến nở nụ cười, “Tốt! Tốt! Cho ngươi con thỏ nhỏ

chết tiệt kia nhúng tay! Trời sập liệu ng