Khổng Tước Rừng Sâu

Khổng Tước Rừng Sâu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323380

Bình chọn: 8.5.00/10/338 lượt.

thứ khác đều vứt sang một bên.

Thì ra trong tiềm thức của tôi, hoàn toàn là bản chất chọn khổng tước.

Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy máu huyết trong mình đông lại, toàn thân lạnh toát.

Sau

khi hiểu rõ mình quả đúng là người chọn khổng tước, nghĩ tới sự bài trừ

với bài trắc nghiệm tâm lý kia suốt mấy năm qua, không khỏi cảm thấy nực cười, cũng cảm thấy bi ai.

Nếu tôi đã không thể thay đổi bản chất của mình, hơn nữa cũng đã lựa chọn rồi, vậy thì cứ thành thật đối diện đi.

Tôi vừa làm thủ tục tốt nghiệp ra khỏi trường, vừa làm thủ tục xuất ngoại. Tôi chưa định nói cho Lý San Lam biết, thậm chí cảm thấy không nói cho cô biết cũng chẳng sao.

Cô ấy như không phát hiện ra sự thay đổi của tôi, cách thức chúng tôi tiếp xúc với nhau vẫn như cũ.

Tối hôm bắt đầu đóng gói hành lý, sàn nhà lại vọng ra hai tiếng tung tung, tôi đặt đồ xuống, đi xuống lầu.

“Đây là gì thế?” Vào phòng cô ấy, tôi chỉ đống đồ đang bày trên đất.

“Đồ thủ công thêu tay.” Cô ấy đáp, “Bây giờ rất thịnh hành ở Đài Bắc.”

“Ồ.”

Tôi khom người, chọn lấy hai cái cho vào tay ngắm nghía.

“Anh thấy thế nào?” Cô ấy khoanh chân ngồi xuống, “Tôi hỏi ý kiến của mấy

người, người thì bảo đẹp quá, nhưng cũng có người bảo xấu.”

“Ý kiến của tôi là tổng hợp của hai ý kiến này.”

“Nghĩa là sao?”

“Là xấu quá.”

“Ê.”

Tôi đứng dậy, cười nói: “Định đến Đài Bắc bán mấy thứ này à?”

“Ừm.” Cô ấy gật đầu.

“Vậy chúc cô kinh doanh phát đạt.”

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, như cảm thấy lời tôi nói có gì đó khó tin.

Tôi không nói gì nhiều, chơi với cún con một lúc rồi trèo lên phòng.

Tôi

khuỵ gối trái xuống, vừa mới nhét một đống sách vào thùng chuẩn bị dán

băng keo, cô ấy đột nhiên xuất hiện ở cửa, nói: “Quên không bảo với anh, tôi đã tìm thấy công việc…”

Nhưng cô ấy nói được một nửa đã dừng lại.

Tôi cũng dừng động tác lại, lặng lẽ nhìn cô ấy.

“Anh đang làm gì vậy?” Một lát sau, cuối cùng cô ấy cũng mở miệng hỏi.

“Tôi phải đi Mỹ.” Vừa nói, tôi vừa cắt băng dính, phát ra tiếng kêu lẹt xẹt.

Chúng

tôi đồng thời bị âm thanh chói tai này làm cho chấn động, vì thế giống

như người bị điểm huyệt, tuy vẫn nhìn nhau, nhưng không cách nào cử

động.

Tôi như có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường và tiếng thình thịch của trái tim mình.

Một lúc lâu sau, cô ấy giải huyệt trước, thở hắt một hơi rồi nói:

“Anh có thích nước Mỹ không?”

“Không thích.”

“Vậy tại sao lại phải đi Mỹ?”

“Bởi vì sẽ có ích cho tương lai của tôi.”

Miếng băng keo kéo dài đến miệng hộp, cái thùng cuối cùng cũng khép miệng lại.

“Đến Mỹ rồi, nhớ hỏi thăm Clinton hộ tôi.”

“Tổng thống Mỹ không còn là Clinton từ lâu rồi, bây giờ là Bush.”

“Sao nghe giống cái tên ông Bush gì mà hồi xưa đánh chiến tranh vùng vịnh thế?”

“Ông ta là con trai của ông Bush kia, Bush là họ, không phải là tên.”

“Nước Mỹ là xí nghiệp nhà họ mở à, sao cả bố cả con đều làm tổng thống thế?”

“Tôi không biết. Nhưng ông Bush bây giờ cũng đánh chiến tranh vùng vịnh.”

“Hai bố con đều không biết xấu hổ giống nhau.”

“Đúng thế.”

Cô ấy đi vào phòng, nhìn khắp bốn xung quanh, hờ hững nói:

“Người không biết xấu hổ như thế làm tổng thống, anh còn qua Mỹ làm gì?”

Tôi không trả lời được, chỉ đành cười khổ.

Cô ấy đi nửa vòng quanh căn phòng, cuối cùng dừng chân lại, quay lưng lại với tôi.

Chiếc thùng giấy cao tới nửa người chắn giữa hai chúng tôi, như một chướng ngại vật.

“Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?” Cô ấy không quay lại.

“Hơn hai năm rồi.” Tôi nghĩ một lát, trả lời.

“Anh thấy con người tôi thế nào?”

“Cho dù người khác cho nhìn nhận cô như thế nào đi chăng nữa, nhưng tôi cảm thấy cô rất được.”

“Không

thể nào.” Cô ấy lắc đầu, “Chắc chắn anh cảm thấy tôi rất tồi tệ, nếu

không anh đã chẳng ngay đến chuyện lớn như đi Mỹ cũng không muốn nói với tôi.”

“Không phải vậy đâu. Tôi chỉ là…” tôi lúng búng, “Chỉ là…”

“Chỉ là làm sao?” Cô ấy vẫn không quay đầu lại.

“Bỏ đi.” Tôi nói, “cũng chẳng có gì.”

“Rốt cuộc anh có nói hay không?”

“Tôi không biết là có nên nói hay không, cũng không biết phải nói thế nào.”

“Đừng lèm bèm nữa, đừng có quên, anh là người chọn khổng tước đấy.”

Nghe thấy cái từ khổng tước này, tim tôi như bị kim đâm một cái.

“Đúng, anh là người chọn khổng tước.” Nhìn bóng lưng cô ấy hồi lâu, cuối cùng

tôi cũng mở miệng, “Vì thế mặc dù anh thích em, nhưng anh vẫn phải đi

Mỹ.”

Vốn cho rằng nên ở trong rừng sâu tĩnh mịch, khi ánh dương xuyên qua những tán

cây rậm rạp để rớt những đốm nắng lên người, tôi mới đột nhiên xoè đuôi, còn cô ấy sẽ sững sờ trước tấm thân mỹ lệ của tôi;

Không ngờ lại nói tôi thích cô ấy trong tình cảnh này, trong bầu không khí này.

Cô ấy chậm rãi quay người về phía tôi, trên mặt không lộ cảm xúc gì, bình thản nói:

“Trước khi anh đi Mỹ, tôi muốn nói vài lời cổ vũ anh.”

Tôi gật đầu, dỏng tai lắng nghe.

“Anh là đồ đàn ông vô dụng!”

Tôi giật mình, ruột gan xém chút nữa chui thẳng từ miệng ra ngoài.

“Người ta cố gắng phấn đấu, thường là vì bị coi thường, bị sỉ nhục hay bị bắt

nạt.” Cô ấy mỉm cười, “Ví dụ nổi danh nhất trong lịch sử là nỗi nhục

luồn trôn của Hàn T


Disneyland 1972 Love the old s