
ín(1), còn có Ngũ Tử Tư(2), Trương Nghị(3) cũng thế.”
“Cho nên?”
“Cho nên bây giờ tôi phải cổ vũ theo cách của Hàn Tín, khích lệ anh tiến lên phía trước.”
“Có thể không dùng cách của Hàn Tín được không? Giống như Vương Bảo Xuyến sống
trong hang lạnh khích lệ Tiết Bình Quý(4) cũng được vậy.”
“Không được. Tôi nhất định phải dùng cách của Hàn Tín.” Cô ấy nói, “Nghe cho kỹ đây.”
“Anh chỉ biết học, chả biết làm gì, cuối cùng đều vô tích sự.”
“Anh đạo đức giả, ích kỷ, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của người khác, chỉ nghĩ tới bản thân mình.”
“Anh vô giá, nói cách khác, chính là không có giá trị gì.”
“Anh không hiểu người khác, không biết cho đi, chỉ biết đòi hỏi, vì thế bạn gái anh mới không thèm anh nữa.”
“Anh
đừng tự cho rằng mình khao khát tình yêu, thực ra căn bản anh không cần
tình yêu, anh chỉ muốn sở hữu mọi thứ, thoả mãn hư vinh. Sở hữu mới làm
cho anh vui vẻ, nhưng yêu thì không!”
“Anh
lười biếng, không có chí tiến thủ, cũng giống như tứ đại phát minh(5)
của Trung Quốc, anh lấy thứ dùng để đi biển đem ra xem bói, có thể chế
tạo tên lửa anh lại chỉ biết đem ra xì khói.”
“Anh
tưởng đi Mỹ là có thể thăng quan tiến chức sao? Không, chắc chắn anh sẽ
lưu lạc đầu đường xó chợ, chìa bàn tay da vàng của anh ra cầu xin sự
thương hại của người da trắng.”
Dù
không biết dụng ý của cô ấy khi nói những lời này, có thể là kiếm cớ
bùng phát, có thể là giận cá chém thớt, cũng có thể là thật lòng muốn
tôi bắt chước Hàn Tín, tôi đều không để tâm.
Tôi chỉ hơi cúi thấp đầu, mặc cho những từ ngữ ấy giống như những con muỗi chui vào trong tai, nhưng trái tim tôi giống như xe bọc thép, không chịu một chút ảnh hưởng nào.
“Anh chỉ là…” Cô ấy hơi kích động, hơi thở có phần gấp gáp, vuốt ngực xong, hét lớn:
“Anh chỉ là một con khổng tước ham hư vinh!”
Ngực cuối cùng bị trúng một chưởng nặng nề, tôi cảm thấy mình bị thương rồi, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
Mặt cô ấy đỏ bừng, đứng ngây ra một lúc, sực tỉnh chạy xuống lầu.
Trong khoảnh khắc cô ấy quay người chạy, hình như tôi nhìn thấy em gái cô ấy.
San Lam và Lệ Hạ cuối cùng cũng ở cạnh nhau, trở thành nước mắt đầm đìa.
Từ từ đứng dậy, hai chân vì khuỵ gối lâu quá trở nên tê buốt, xoa nắn một hồi rồi chán chường ngồi lên chiếc thùng giấy.
Muốn nói gì đó với chính mình, nhưng đến mở miệng cũng khó khăn.
Cảm thấy mình hệt như chiếc thùng giấy bị dán kín miệng, thậm chí cả tim cũng bị dán kín.
Sau đó tôi nghe thấy sàn nhà vọng lên một tiếng “tung”.
Mấy giây sau, lại một tiếng “tung” nữa.
Tôi cố gắng ổn định tâm trạng, tâm trạng ổn rồi bèn đứng dậy, định xuống nhà tìm cô ấy.
Một tiếng “tung” nữa lại đột ngột vang lên.
Tổng cộng là ba tiếng, tim tôi đập thình thịch, toàn thân căng thẳng, hai chân nhũn ra lại ngồi phịch xuống.
Trong đầu hiện lên bài hát khi cô ấy lần đầu đến nơi này: Knock three times.
Gõ ba tiếng nghĩa là nàng yêu chàng.
Tôi như quay về thời điểm đó, nghe thấy tiếng hát của cô ấy:
Oh my darling knock three times on the ceiling if you want me……
Lời bài hát cứ chạy loạn trong đầu, đến chỗ nào cũng gợi dậy những ký ức của hai năm chung sống.
Tiếng hát chấm dứt, tôi bắt đầu chính thức đối diện với sự lựa chọn giữa nước Mỹ và Lý San Lam.
Tôi không giống với Tiểu Vân, khi đối diện với sự lựa chọn này chỉ cảm thấy đau khổ và bất an.
Mà nguyên nhân đau khổ trong lòng tôi rất rõ, tôi đến cùng vẫn sẽ chọn nước Mỹ.
Đáng ghét, tại sao tôi lại là người chọn khổng tước chứ?
Nếu tôi chọn dê thì tốt biết bao?
Tôi bỗng nhiên kích động, xé toạc băng dính trên chiếc thùng giấy như trút mối căm hờn.
Chiếc thùng phát ra tiếng kêu xoèn xoẹt chói tai, giấy chỗ miệng thùng cũng bị rách mất một chút.
Giơ chân đá phăng chiếc thùng chắn lối tôi đi, nhưng nó quá nặng, ngược lại lại khiến chân bị thương.
Mặc kệ đau đớn, tôi vừa nhảy lò cò, vừa chạy xuống nhà.
Mới chạy được một nửa cầu thang, thấy cô ấy đã mở cánh cổng sắt.
Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi, ánh đèn mờ mịt quá, tôi không nhìn được cảm xúc trên mặt cô ấy.
Sau đó cô ấy quay đầu lại, lách qua cửa, đóng cổng lại.
Chiếc cổng sắt phát ra tiếng kẽo kẹt nặng nề của kim loại, vang mãi không dứt.
Tôi chỉ thấy một bóng dáng màu xanh lam mất hút trong màn đêm. Liên tiếp hai ngày liền, tôi không gặp Lý San Lam.
Tôi không lo lắng mấy về việc cô ấy sẽ biến mất tăm, bởi vì cún con vẫn ở nhà.
Quyết định về quê một chuyến, tiện thể mang một ít hành lý về luôn.
Ở quê ba ngày, ngoài việc gặp lại bạn bè ôn chuyện cũ, cũng xử lý rất nhiều việc vặt.
Mấy việc vặt này đều liên quan đến việc xuất ngoại.
Ngày thứ tư, tôi ngồi tàu hoả về Đài Nam.
Trên đường từ ga Đài Nam về nhà, phải đi qua Đại học Thành Công, tôi tâm huyết dâng trào bèn đi vào trong trường.
Bước đi trong vườn trường, đi mãi đi mãi, đi tới bên ngoài phòng học môn “Tâm lý học tính cách” trước kia.
Liễu Vỹ Đình chọn dê, Lưu Vỹ Đình chọn hổ, Vinh An chọn chó, cậu bạn khoa Cơ
khí chọn trâu, Thi Tường Ích và tôi chọn khổng tước, đều đã từng học
trong căn phòng này.
Giơ tay nhẩm đến, rời khỏi nơi này đã được tám năm rồi.
“Các bạn ở t