
thật khát, uống nước.
Trữ Mạt Ly học theo giọng điệu của bồi bàn, nghiêm túc hỏi:“Tiểu thư còn muốn gì không?”
Trầm Khánh Khánh buông ly nước, rốt cuộc ý thức được bảnthân vừa làm gì, xấu hổ cười cười: “Không cần.”
Trữ Mạt Ly ngồi xuống sô pha bên kia, đánh giá sắc mặt cô:“Bây giờ chẳng phải đang ở trường quay, sao lại tới chỗ tôi?”
Trầm Khánh Khánh sờ trán, khó chịu nói: “Không biết! Cái gìcũng không muốn làm, lại vô thức lái xe đến đây.”
Cô đoán Trữ Mạt Ly nhất định sẽ trêu chọc cô: đại minh tinhsao lại học cách bỏ bê công việc, em không sợ phá hỏng danh tiếng của mình?
Nhưng cô đợi một hồi, cũng không thấy câu nào, nghiêng đầunghi hoặc, nhìn Trữ Mạt Ly gọi điện cho Ted, dặn dò anh ta xin phép cho TrầmKhánh Khánh.
Trầm Khánh Khánh khó hiểu: “Vì sao đột nhiên lại khoan hồngđộ lượng với tôi như vậy?”
Trữ Mạt Ly ít khi giải thích hành động của mình: “Nếu khôngcó tâm trạng xuất hiện trước máy quay, tôi cũng không miễn cưỡng.”
“Cảm ơn.”
Trữ Mạt Ly thu lại ánh mắt, miễn cưỡng nói: “Tôi bị em làmcho bất ngờ đấy, đây là lần thứ hai sau khi vào cửa, em cảm ơn tôi.”
“Thật sao?” Trầm Khánh Khánh ngẩn người, “Tôi không biết.”
Đối với Trầm Khánh Khánh, Trữ Mạt Ly sẽ có vài hành độngngoài ý muốn, thế nhưng anh cũng không có hứng thú cho cô biết vì sao lại đặcbiệt, bởi không cần cô nói anh liền đoán được tám phần, mà đối với người khác,anh giữ lại tất cả thái độ.
Trầm Khánh Khánh thật sự không biết vì sao cô lại đến chỗnày. Nhưng trong đầu cô điểm qua một vòng, lại phát hiện cô thật sự không tìmđược ai có thể tâm sự. Quân Quân sang nước ngoài quay MV chuẩn bị cho đĩa nhạcmới, tình cảm giữa Ted và Trịnh Thị cũng đang rối rắm, đừng nói nghe cô kể khổ.Còn về Ada,Thuyền Trưởng, bọn họ còn rất trẻ, sẽ không thể hiểu được.
Liễu Liễu đi học đàn. Gian phòng lớn như vậy nhưng chỉ cóhai người bọn họ, không gian yên lặng giúp cô có thể suy nghĩ, cũng cho cô hítthở.
Hồi lâu, cô mở miệng, giọng nói hơi khó khăn: “Anh… từng cócảm giác bị vứt bỏ không?”
Bên kia, đôi mắt Trữ Mạt Ly bỗng như mặt hồ bị hòn đá làmrối loạn, ánh mắt nhiều lần chìm nổi, nhất thời lóe lên tia sáng như xuyên thấukhuôn mặt Trầm Khánh Khánh, nhìn thấu tất cả. Nhưng chỉ là giây lát, con ngươiđen xinh đẹp cuối cùng lại trở nên tĩnh lặng.
Anh không muốn nghĩ tới, cũng chính vì đôi mắt trước mặtanh, bốn năm trước, cô vì một người quan trọng cầu xin anh. Bây giờ cô vẫn vìcon người quan trọng ấy hỏi anh, từng có cảm giác bị vứt bỏ không?
Bất giác, Trữ Mạt Ly sờ dây chuyền trên ngực, đáp án rõ ràngở trong lòng anh, nhưng anh không thể trả lời.
Vì thế, anh đành nói: “Xảy ra chuyện gì?” Xảy ra chuyện gì, Trầm Khánh Khánh rất muốn nói không có gì,nhưng cô không nói nên lời. Trầm Khánh Khánh cắn môi dưới, đau đớn giúp cô chedấu đôi mắt đỏ, sau đó cảm xúc dần bình tĩnh lại, sự yếu ớt vừa rồi thật đúngnhư chưa từng tồn tại.
“Muốn uống chút rượu không? Whiskey nhé?”
Hỏi là hỏi như vậy, nhưng cô đã tự mình đến trước quầy rượulấy một chai Whiskey rồi tự rót cho bản thân một ly đầy.
Trữ Mạt Ly nhanh chân tiến đến giành lấy ly rượu, dứt khoátlấy một ly nhỏ khác san đều một chút, sau đó đưa cho Trầm Khánh Khánh: “Mộtchút như vậy là đủ rồi.”
Trầm Khánh Khánh không nhận, bất mãn nói: “Anh cũng xemthường tôi.”
Trữ Mạt Ly vẫn một mực xem nhẹ sắc mặt người nào đó: “Rượunày rất mạnh, chừng này cũng đủ cho em uống.”
“Say thì sao, tửu lượng của tôi vẫn tốt lắm.”
Trầm Khánh Khánh còn muốn rót một ly đầy khác, tiếc rằng TrữMạt Ly vẫn thờ ơ, cô đành phải nhận lấy ly rượu kia.
Vị cay vào miệng thiêu đốt trong thanh quản, sau đó chảyxuống bụng, ngấm vào máu. Trầm Khánh Khánh nghiêng người vào sô pha uống mộtngụm lại một ngụm, nâng ly đổ vào miệng như uống nước. Trữ Mạt Ly đến bên cạnhcô, ly rượu trong tay, anh không uống, chỉ thưởng thức, thỉnh thoảng nhìn côuống.
Rốt cuộc, anh đành nói: “Em uống quá nhanh.”
Trầm Khánh Khánh thở dài, đôi mày cong lại: “Rượu này thậtkích thích. Tôi muốn nữa.”
Cô nói chuyện bằng giọng mũi, mùi rượu bắt đầu xông lên mặt,trên da mặt trắng nõn đã phớt phớt hồng. Cô kỳ lạ như vậy, rượu nặng uống thếnào cũng không say, nhưng vừa uống Whiskey lại say ngay lập tức. Hơn nữa côthường không biết bản thân đã say.
Trữ Mạt Ly lắc đầu, bây giờ cô đã say rồi.
Trầm Khánh Khánh lắc lư ly rượu, quay đầu đi, trong conngươi là một hồ nước mênh mông: “Anh còn nhớ không, khi tôi trốn Trương HiểnChính tới chỗ ấy, sau đó gặp được anh, chúng ta nói chuyện?”
Trữ Mạt Ly hồi tưởng lại, cảnh tượng kia chỉ như mới hômqua: “Nhớ rõ.”
Khoảng năm năm trước, Trầm Khánh Khánh vẫn còn là người mớibước chân vào làng giải trí, với những quy tắc trong giới có cái hiểu cáikhông. Cô có dã tâm, có mục đích, có nghị lực, nhưng còn thiếu thủ đoạn. Dù saotuổi trẻ, cẩn thận mấy cũng có sai lầm. Cô không chịu nổi móng vuốt của TrươngHiển Chính, nên tháo chạy, hoang mang lo sợ. Đầu tiên cô chạy về công ty tìmngười, nhưng sau khi chạy về công ty cô bỗng nhận ra, căn bản không có ai sẽgiúp cô.
Trương Hiển Chính là ai chứ, người bình thường chống đối vớihắn chính là muốn chết