
ối với tôi, không bằng em đi cùng đi. Tôinghĩ em không ăn được gì trong tiệc đóng máy vừa rồi.”
“Được, đúng lúc tôi có vài chuyện muốn hỏi anh.” Trầm KhánhKhánh kéo Quân Quân ra ngoài, lại bị cô nàng vùng ra.
“Tớ nghĩ hai người đi chung thì tốt hơn.” Quân Quân đẩy TrữMạt Ly đến bên Trầm Khánh Khánh, sau đó đứng bên cạnh, thốt lên, “Khánh Khánh,đừng xị mặt ra.”
“Đừng quên, tớ vẫn chưa chấp nhận anh ta.”
Trầm Khánh Khánh không vui vẻ gì lướt nhìn Trữ Mạt Ly. Đốivới ánh mắt của cô, Trữ Mạt Ly đã sớm có khả năng miễn dịch, anh quay lại chocô một nụ cười ôn hòa: “Tôi đi lấy xe.”
Chọn nơi ăn cơm không quan trọng, quan trọng là… nhóm bangười không hòa thuận này chỉ khiến bữa cơm phí thời gian.
Quá nửa bữa cơm, chỉ có Quân Quân nói nhiều nhất. Cô nànguống hơi nhiều, thậm chí mấy từ như Quý Hàm, ly hôn đều nhắc tới không dưới balần. Mà khi nói tới người này, Trữ Mạt Ly vẫn không nói gì, lịch sự, im lặng ănđồ ăn trong bát. Trầm Khánh Khánh còn đang hầu rượu cô nàng nói mê nói sảng.
Quân Quân nói chuyện một mình cụt hứng, đành phải nói:“Chúng ta đổi đề tài đi, anh theo đuổi Khánh Khánh từ bao giờ vậy? Đến bây giờKhánh Khánh vẫn không nói cho tôi biết!”
Trầm Khánh Khánh thấy rất hứng thú nên thêm vào một câu:“Tôi cũng rất muốn biết.”
Trữ Mạt Ly buông đũa, dùng khăn ăn lau tay, như đang suynghĩ, nói: “Rất lâu.”
“Bao lâu? Sao tôi chẳng cảm nhận được chút gì vậy?”
Trữ Mạt Ly thở dài, hơi bất lực, nói: “Em luôn chậm hiểu nhưvậy.”
Trầm Khánh Khánh hoảng sợ suýt nữa ngã xuống ghế. Trữ Mạt Lynói lời này vô cùng tự nhiên, giọng điệu giống như thật, ảnh đế đúng là ảnh đế,diễn kịch y như thật.
Bây giờ Quân Quân đã hoàn toàn phản bội bạn bè, chỉ thiếuviệc dán trên trán ba chữ “Trữ Mạt Ly”. Cô nàng lại kích động: “Mạt Ly, tôituyệt đối ủng hộ anh.”
Trầm Khánh Khánh cười gượng: “Đừng quên, bây giờ tôi vẫntrong tình trạng kết hôn.”
Trữ Mạt Ly vẫn cười không đổi sắc: “Tôi cũng không để ý.”Đến bây giờ, anh vẫn không đem cuộc hôn nhân nực cười kia để vào mắt.
Trầm Khánh Khánh còn chưa kịp cảm động, Quân Quân đã cảmđộng trước rồi: “Khánh Khánh, không phải mình không giúp cậu, cậu đừng nói tớicái hôn nhân bỏ đi của cậu nữa được không?”
“Được rồi, là lỗi của tôi. Có điều, anh không cho tôi biếtanh giúp Dương Phàm chỉ điểm Trương Hiển Chính, sao tôi biết anh giúp đỡ tôi?”
Lần đầu tiên thấy Trữ Mạt Ly đứng hình trong đêm nay, TrầmKhánh Khánh thầm đắc ý. Chiếu tướng, không phải chỉ mình anh làm được. Quân Quân trời sinh có một thú vui là xem Trầm Khánh Khánhđấu võ mồm với Trữ Mạt Ly. Hai người đó đều có sở trường dùng khuôn mặt tươicười đeo thương mang gậy đè bẹp đối phương, thể hiện một quá trình đặc sắc. Vậynên, người xứng đôi như bọn họ rất hiếm gặp.
Đôi mắt phượng của Trữ Mạt Ly vẫn duy trì ý cười, dù TrầmKhánh Khánh đột nhiên buông một câu như vậy, cũng không làm anh giật mình. Anhra vẻ kinh ngạc, chẳng qua vì muốn cô gái này đắc ý một chút.
Sau khi đạt được hiệu quả, Trữ Mạt Ly giải thích: “Em vẫnnói để mình em giải quyết chuyện này. Vậy nên, tôi nghĩ không nói cho em thìtốt hơn.”
Trầm Khánh Khánh gật đầu: “Làm việc tốt không lưu danh. Sếpnày, tôi với anh lăn lộn nhiều năm như vậy, tôi vẫn chưa hiểu anh nhỉ?”
“Khánh Khánh, đây là một loại phương thức Mạt Ly theo đuổicậu, cậu nhìn cậu đi, bảo cậu chậm hiểu cậu còn không tin.” Quân Quân khôngkhỏi phụ họa.
Trầm Khánh Khánh giả mù sa mưa khen ngợi: “Đẩy mình vào hangsói, sau đó bố thí một chút? Phương thức thật không tồi.”
“Khánh Khánh, sao cậu có thể nói như vậy? Cậu có biết vì cậumà Trữ Mạt Ly đối phó với Hàn Thâm như thế nào không?”
Trữ Mạt Ly bỗng ngẩng đầu, không chút hoang mang giành lấyly rượu của Quân Quân: “Quân Quân, cô uống nhiều rồi. Tôi thấy chúng ta có thểvề.”
“Chờ chút, Kiều Hàn Thâm cũng từng nói lời kỳ lạ như vậy.”Trầm Khánh Khánh cười như mèo bắt được chuột, “Không phải anh làm gì cho tôiđấy chứ?”
“Không có gì.”
“Anh ta dùng cổ phần công ty uy hiếp Hàn Thâm.”
Hai giọng nói cùng lúc vang lên.
Trầm Khánh Khánh giật mình, sau khi trải qua vài giây ngắnngủi đứng hình, cô nhìn Trữ Mạt Ly: “Anh uy hiếp anh ta, vì cái gì?”
Uy hiếp? Khó trách lần trước Kiều Hàn Thâm lại nói chuyện cổquái như vậy. Kiều Hàn Thâm và Trữ Mạt Ly, tốt nhất không nên hỏi quan hệ củahọ như thế nào, một núi không thể có hai hổ. Thường ngày hai người bên ngoàicũng không có mâu thuẫn gì, sẽ không ai khiêu khích người khác, đây là haingười ăn ý với nhau. Trữ Mạt Ly là người thông minh trong thông minh, không cólý do đầy đủ, anh tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện như vậy.
Băng ghế im lặng một hồi, Quân Quân cũng tỉnh rượu ba phần.
Ngón tay thon dài của Trữ Mạt Ly lại lướt nhẹ qua mặt ngoàichiếc nhẫn kim cương. Ánh mắt anh trầm tĩnh như nước, lướt chậm qua khuôn mặtcủa Trầm Khánh Khánh, nụ cười yếu ớt trên miệng anh như một món đồ trang sứcxinh đẹp.
“Vì hắn chống đối tôi.” Trữ Mạt Ly bỏ khăn ăn đứng lên, khíthế có phần áp người, “Có thể trở về chưa, con gái tôi còn đang chờ tôi ở nhà.”
“Được… Được.” Quân Quân choáng váng đứng lên.
Trầm Khánh Khánh ngồi im không nhúc nhí