80s toys - Atari. I still have
Khu Vườn Bí Mật

Khu Vườn Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323084

Bình chọn: 9.5.00/10/308 lượt.

giờ cô gặp phải tình huống như thế này. Một dòng điện đột ngột chạy dọc toàn cơ thể. Không lẽ... không lẽ... không phải chứ... không thể nào! Giọng nói của chính cô từ phía đối diện thốt lên.

- Ơ ơ ơ ơ...? Gì đây? Sao mặt của anh lại ở bên đó?

- Chúng ta lại bị hoán đổi? Nữa sao? A a, sao cứ phải xảy ra trong tình trạng này chứ! Điên chết mất thôi!

Cái kỳ tích hy hữu, trăm năm khó gặp, ngàn năm khó tìm ấy, lại xảy ra lần nữa. Hai người còn chưa hết bàng hoàng thì một chiếc xe hơi cao cấp dần tiến đến. Là xe của phu nhân Moon Bun Hong. Thư ký Kang bung dù, bước xuống khỏi vị trí tài xế rồi đến mở cửa sau. Phu nhân Moon Bun Hong bước xuống xe một cách nhã nhặn, vừa ngước lên, đập vào mắt bà là cảnh tượng Ra Im đang nấp dưới vòng tay của Joo Won. Bà quắc mắt, phóng một cái nhìn đáng sợ về phía họ. Nếu không phải cơ thể bị hoán đổi, thì người bị ánh mắt kia làm cho đông cứng chính là cô mới đúng, Ra Im cay đắng nghĩ.

- Vào đi, đừng có lãng phí thời gian của người khác! Nhanh lên!

Phu nhân Moon Bun Hong lạnh lùng lớn tiếng rồi bước vào phía trong cổng lớn. Joo Won và Ra Im toàn thân ướt như chuột lột đi theo sau.

Sau khi bảo người giúp việc chuẩn bị một cốc trà ấm, quý bà Moon Bun Hong ngồi xuống ghế xô pha ở vị trí trung tâm. Còn Joo Won và Ra Im ngồi yên lặng trên ghế dài bên cạnh. Cô giúp việc, có lẽ là người vô cùng thành thật, chỉ mang ra độc một tách trà đặt xuống trước mặt vị phu nhân. Bà cầm tách trà lên uống, dáng vẻ vô cùng thanh lịch và quý phái. Ra Im mở miệng trước, cảm thấy như mình đang bước vào trận đấu cuối cùng. Có lẽ vì cơ thể bị hoán đổi nên trong cô tràn đầy sự tự tin không hề có trước đây. Cơ thể của Joo Won như một bộ áo giáp bảo vệ, giúp cô cảm thấy mạnh mẽ hơn.

- Không đánh vào đương sự mà lại can thiệp vào chuyện của bạn bè, hành động này thật hèn hạ.

- Anh tưởng tôi với anh đang thi đấu Olympic sao? Những chuyện này mà cũng đòi có công bằng à?

Bà ngẩng đầu nhìn cô. Ánh mắt bà nhìn con trai vô cùng sắc lạnh, không chút cảm tình. Lúc này, Joo Won chen vào cuộc đối thoại bằng giọng của Ra Im.

- Quá rõ ràng. Ban đầu là bạn bè, sau đó là công việc, sau nữa là đến mua chuộc chủ nhà buộc họ đuổi chúng tôi ra ngoài, rồi chúng tôi sẽ bị đẩy ra khỏi đất nước. Trình tự là vậy đúng không?

- Ơ, sao cô lại biết? Cô từng gặp phải rồi sao? Nếu đã biết bước tiếp theo là gì, vậy hai người có còn tiếp tục gặp nhau nữa không?

- Không, sẽ không gặp nhau nữa.

- Phải rồi, phải như vậy chứ.

- Chúng tôi sẽ sống cùng nhau.

- Gì cơ?

Bầu không khí căng thẳng bao trùm lên cả ba người. Joo Won tiếp tục nói trong cơ thể của Ra Im:

- Cháu, không thể rời bỏ con trai bác. Tất cả đều là vì sức khỏe của anh ấy. Nếu chúng cháu chia tay ngay lúc này, không chừng con trai bác có thể sẽ chết vì bệnh tương tư đấy.

- Cô nói gì? Bệnh tương tư?

- Cô Im Ah Young, là một nhân viên chăm chỉ, luôn nghiêm túc làm việc trong suốt năm năm qua. Cho dù có là người nhà của giám đốc đi nữa, không ai có quyền tự ý đuổi việc cô ấy. Nếu bác còn tiếp tục đả động đến vấn đề nhân sự thì cháu sẽ làm to chuyện này với công đoàn.

- Hả?

- Vì thế, mong bác đừng can thiệp vào chuyện của chúng cháu. Nếu bác cảm thấy chướng mắt khi chúng cháu gặp nhau, chúng cháu sẽ ra nước ngoài sống, vậy đấy. Bác có muốn sống mà không nhìn thấy con trai mình không? Bác định làm vậy phải không?

- Kim... Kim Joo Won! Sao còn ngồi đơ ra đó! Ngó xem cô ta đang nói gì kia kìa!

- Con nghĩ cô ấy nói không sai. Con, từ giây phút này, quyết định tin tưởng người đó.

- Cái gì???

- Vậy cháu xin phép bác. Đi thôi.

- Con đi đây,

- Hơ? Joo Won của tôi... Joo Won của tôi sao lại... Con nhỏ láo xược! Thứ con gái hư hỏng! Làm thế nào đây... ôi Joo Won của tôi... phải làm gì đây... trời ơi Joo Won của tôi...

Bỏ lại đằng sau màn độc thoại của phu nhân Moon, Joo Won và Ra Im tay trong tay đi thẳng ra cửa. Ra Im nhìn xuống bàn tay của Joo Won đang nắm chặt lấy tay mình. Nhìn bằng mắt thường thì người bên cạnh cô bây giờ không phải là anh, chỉ là chính bản thân cô, nhưng nếu dùng tâm hồn thì bên trong cơ thể cô chính là anh. Neo đã được nhổ, thuyền đã rời khỏi bến. Nếu hai người được ở bên nhau, dù ai là người dẫn đường cũng không quan trọng nữa. Điều quan trọng bây giờ là cùng nhau tiến về vùng đất mơ ước, mạnh mẽ như không có bất kỳ trở ngại nào.

Nội tâm của Yoon Seul

Em lại rơi vào lưới tình của anh, bất chấp lý trí đang phản đối.

Cả ngày chỉ nghĩ về anh. Em biết mình không nên tiếp tục như thế này.

Giai điệu dương cầm anh đàn dành cho em trong bữa tiệc, đến tận bây giờ vẫn còn văng vẳng bên tai.

Anh đã nói với em khi ngồi trước những phím đàn.

“Ca khúc này, đúng không? Ca khúc em thích, kể từ bây giờ anh sẽ cố gắng nhớ lại từng nốt từng âm.

Đến một lúc nào đó, anh sẽ nhớ lại tất cả. Anh sẽ làm cho những hồi ức của chúng ta quay trở lại, từng chút một.”

Khi bàn tay anh di chuyển như nhảy múa trên phím đàn, anh nhìn em.

Khi ấy, trên gương mặt của những người tham gia bữa tiệc đều ngập tràn sắc màu lãng mạn.

Có nên thử lại không? Có nên nắm lại bàn tay