
nh trạng cô vô cùng thiếu hụt cảm giác an toàn, luôn giống như một cái đuôi nhỏ đi theo anh, ngay cả nhà vệ sinh cô cũng muốn đi theo.
Hoàng Phủ Triệt đứng trước bồn tiểu kéo khóa quần, hơi bất đắc dĩ quay đầu lại. “Em nhất định phải xem anh giải quyết như thế nào?”
Nhan Loan Loan đỏ mặt chạy ra ngoài. Chờ anh đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy cô ôm đầu gối ngồi ngoài cửa.
“Nhìn xem đây là tiểu sủng vật nhà ai bị chủ nhân vứt bỏ?” Anh trêu đùa kéo cô lên, nâng cằm nhìn lên nhìn xuống đánh giá, hết sức hài lòng gật đầu. “Dáng điệu không tệ, có muốn…… về nhà cùng anh hay không?”
Trên môi anh là nụ cười quen thuộc, cô nhìn nhìn thì rớt nước mắt.
Đối với đứa bé, cô vừa yêu vừa hận, lo được lo mất. Thường thường nhìn một cái cũng không muốn, lại nhân lúc không có người thì lại như bảo bối ôm vào trong ngực thật lâu không buông ra. Mặt mày đứa bé này càng lớn càng giống anh, nhưng anh và Thái tử cũng giống nhau mấy phần……
Tuần Dịch Khiên nói nếu không thì làm giám định ADN, nhưng biết kết quả thì phải làm thế nào đây? Đứa bé đó là cô mang thai mười tháng mới sinh ra. Nếu như anh không phải là cha của đứa bé, ai nói anh thật sự không quan tâm? Đợi cô bình phục một chút, anh lại không đành lòng để cô đã mỏng manh đến mức vừa chạm đã vỡ bị những ký ức đáng sợ kia làm khổ sở một lần nữa.
Quan trọng nhất là, anh còn cần nhiều sức lực để đối mặt với khả năng xấu nhất kia. Thái tử đối với việc Hạ Tử Dụ khăng khăng sinh đứa bé cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Anh không phải không biết ngày sinh dự tính của cô, lúc sinh cô còn gọi
điện thoại cho anh, nhưng cuối cùng cô cũng không nhìn thấy người đàn
ông ấy xuất hiện.
Một công chúa nhỏ được sinh ra, một trăm ngày
cô kéo thân thể yếu đuối mang đứa bé đến trước mặt anh, đối với người
đàn ông này vẫn giữ lại một chút hy vọng cuối cùng.
“Không tệ, giống cô.” Tiểu công chúa quả thật đáng yêu, thái tử nhìn nó.
Dùng đầu ngón tay chơi đùa giống như đối xử với mèo con chó con, lại tùy ý nói thêm một câu: “Nhưng không giống tôi.”
Hạ Tử Dụ trợn tròn mắt hạnh, bi phẫn lại nói không nên lời. Thái tử siết
chặt mặt cô, nhẹ nhàng cười, giọng nói lạnh nhạt cuối cùng cũng ngả bài.
“Hạ Tử Dụ, từ trước đến nay tôi có bạc đãi cô không? Cô cô đơn có thể nói
thẳng với tôi, tôi có thể cho cô rất nhiều rất nhiều đàn ông, nhưng cô
sau lưng tôi cùng người khác làm ra một đứa bé còn đổ trên đầu tôi, ý
nghĩa chuyện này không giống nhau.”
Cô hít sâu một hơi, không dám tin anh có thể nói ra những lời như vậy.
“Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, cô đúng là nên đổi nghề đi làm diễn
viên, nhất định so với nghề người mẫu càng thành công hơn.” Anh chế nhạo nói, rồi sau đó nét mặt lại trở nên lạnh lùng. “Tôi đưa cô lên được,
thì kéo cô xuống cũng không có gì khó, cha ruột đứa bé này là ai tôi
không quan tâm càng không có hứng thú đi điều tra, chính cô rõ ràng
nhất. Nếu cô nghĩ muốn làm chuyện gì mờ ám, khuyên cô nên từ bỏ ý niệm
này đi, ít nhất chừa cho mình đường lui.”
Tư thế người đàn ông này ký chi phiếu vẫn mê người như trước đây.
“Thanh toán xong rồi, mang theo con của cô cút đi.” Lời của anh, luôn luôn
trực tiếp nhất, không chút nhân từ đả thương người khác.
“Một tờ
chi phiếu thì thanh toán xong sao?......” Hạ Tử Dụ nhịn không cho nước
mắt rớt xuống, kiêu ngạo ngẩng đầu lên. “Tám năm thanh xuân em đều cho
anh.”
Thái tử cười, thật vô tội rút tay về. “Tôi có thể đưa cho
cô, ngoài cao trào và tiền, không còn cái khác, thế nào, cái nào không
đủ?”
Cô cắn răng bật ra hai tiếng. “Đủ, rồi!”
Chi phiếu kếch xù đủ trả cho tình cảm sâu nặng mà cô lãng phí và vượt qua lần sinh nở khổ sở.
“Từng nói không được yêu tôi, là cô phá hỏng ước định, đứa bé này coi như là
một bài học cho cô, đối với đàn ông không yêu cô, phải tránh tham lam,
muốn chơi với tôi sao, cô còn chưa chơi nổi.”
……
Cô dừng
lại bước chân đang rời đi, xoay người lại, ánh sáng trong mắt đã vỡ tan. “Anh cho là nắm chắc tất cả sao, tôi bỗng nhiên cảm thấy anh rất đáng
thương, rất thảm hại, không trách Trữ Dư Tịch đồng ý với Thi Dạ Triều
rời xa anh, đàn ông như anh nên hết hy vọng đi. Anh chính là làm bậy từ
nhỏ, rất tốt, anh có thể tiếp tục không kiên nể gì mà làm hại người
khác, bởi vì tất cả tội lỗi của anh đều có người trả thay anh! Tôi
nguyền rủa cả đời các người – mất nhau vĩnh viễn!”
Đầu óc anh
“ông” một tiếng, lao người đuổi theo, nắm chặt lấy cổ tay cô, đáy mắt
tràn đầy hung ác nham hiểm. “Cô biết cô ấy đang ở đâu!”
Không
biết cô lấy hơi sức từ đâu, hất anh ra. “Anh không phải là không gì
không làm được sao? Tìm khắp nơi lâu như vậy mà vẫn không thấy cô ấy, có phải cảm thấy rất thất bại đúng không?”
Hạ Tử Dụ cười lạnh.
“Không phải anh đã biết khi anh đang cố gắng tìm kiếm cô ấy, cô ấy và
Thi Dạ Triều đang làm gì, anh ấy luôn sớm hơn anh một bước, có được cô
ấy trước một bước, mang cô ấy đi trước một bước, chiếm đoạt cô ấy trước
một bước!”
Thái tử đột nhiên xoa vành tai cô, gương mặt cong lên
một độ cong mê người. “Có phải tôi quá nhân từ với cô hay không, cô và
Thi Dạ Triều,