
n cần nói đến nữa sao, tất cả đã quá rõ ràng rồi. Hôm nay là sinh nhật hai mươi ba
tuổi của Hạ Tử Dụ, Hoàng Phủ Luật liền phóng khoáng giơ tay lên bao hết năm tầng của “ Stuporous “ để mở tiệc sinh nhật.
Thanh âm ngày càng nhỏ của Hoàng Phủ Dĩ Nhu truyền đến bên tai nàng, dáng vẻ mẫu mực nhu thuận.
“ Vài năm trước mình thấy có một đêm khuya nọ Tử Dụ đến phòng của anh cả, cậu cũng biết ba mình cũng không thích bọn họ quá thân mật, nhưng ba
lại không quản được anh ấy….”
Cô nói nửa ngày nhưng không biết được Trữ Dư Tịch sẽ hiểu bao nhiêu. “ Cậu tại sao lại không có phản ứng?”
“ Mình nên có phản ứng thế nào?” Trữ Dư Tịch nhướng mày hỏi lại.
Ánh mắt giảo hoạt của Hoàng Phủ Dĩ Nhu nheo lại, ngón tay chọc chọc trán
nàng. “ Đừng cho là mình không biết, tiểu Tịch, cậu thích cái tên thái
tử hỗn thế nhà mình đứng không?”
Bị bạn tốt nói trúng tâm sự, lòng Trữ Dư Tịch trùng xuống một chút, đáy mắt toát ra tia tịch mịch, khuôn mặt biến dạng.
“ Đừng nói lung tung, anh ấy là anh trai.”
“ Cậu cũng đừng chối cãi nữa, ánh mắt cậu nhìn anh ấy khác với ánh mắt cậu nhìn anh hai.” Dĩ Nhu bĩu môi.
Trữ Dư Tịch cười lạnh “ …. Cậu nhìn nhầm rồi.”
“ Gỉa bộ như vậy có ý nghĩa sao? Chúng ta đã cùng lớn lên từ nhỏ, mắt cậu chỉ cần động một cái là mình biết cậu nghĩ gì rồi, cậu thừa nhận đi.”
Dĩ Như rất khinh thường thái độ trốn tránh này của nàng.
Trữ Dư Tịch chỉ cười mà không nói. Trên đời này người hiểu nàng nhất cũng chỉ có cô gái nhỏ này.
Nàng không muốn nói thêm nữa, nếu không sẽ bị người ta vạch trần hết những thứ đã chon giấu trong lòng.
Đây là thói quen thích yên lặng như vậy, im lặng bảo vệ và không ngừng chờ
đợi ….. Đột nhiên thổ lộ với hắn, nàng hiện giờ tạm thời vẫn chưa có
được dũng khí để làm việc ấy.
Ánh hào quang trên người hắn quá
mức chói mắt. Hắn chính là ánh sao sáng chói, Hoàng Phủ đại thiếu gia,
thái tử không thể thay thế được. Chỉ đứng ở rất xa mà thôi, ánh hào
quang kia sẽ khiến người khác không dám đến gần hắn.
Nàng thích,
chính là vẻ cao cao tại thượng của hắn, người đàn ông rõ ràng là gần
trong gang tấc như thế vậy mà nhìn lại sẽ thấy xa đến không thể chạm
được.
Chuyện tàn khốc không phải đều như vậy.
Mặc dù có như vậy, thì nàng vẫn như cũ …. Muốn ngừng mà không được.
…..
“ Thích người ta thật phiền phúc, chỉ tăng thêm phiền não cho mình thôi.” Nàng lắc nhẹ chiếc ly trên tay, mặt không có chút biểu tình phiền não
vì tình.
Hoàng Phủ Dĩ Nhu thở dài “ Thực cay đắng.”
Hai cô gái nhìn nhau, không nhịn được phát ra tiếng cười, phá tan bầu không
khí nặng nề trước đó. Cười lớn, Hoàng Phủ Dĩ Nhu nhìn vộ dáng vô tâm vô
phế của Trữ Dư Tịch, cuối cùng cũng hỏi.
“ Rất khó chịu sao?” Cô chỉ vào ngực Trữ Dư Tịch.
Trữ Dư Tịch không trả lời, chỉ cười cười rồi im bặt, dựa đầu vào vai Dĩ
Nhu. Dĩ Nhu nhìn không ra biểu tình của nàng, nhưng có thể cảm nhận được nỗi đau thương của nàng.
“ Nhu ….” Trữ Dư Tịch gọi tên cô, âm
điệu kéo thật dài, trong thanh âm tràn ngập đau thương, thảm thiết vô
cùng, Hoàng Phủ Dĩ Nhu nghe thấy liền lo lắng, tay vỗ vỗ người nàng.
“ Cậu cũng có cơ hội đúng không nào?”
………
Cảm xúc rầu rĩ này khó mà khống chế được, một ly rượu, một ly lại thêm một
ly, không biết đã uống bao nhiêu, gò má Trữ Dư Tịch đã hơi phiếm hồng,
xinh đẹp động lòng người.
“ Mình nghĩ ….” Đôi mắt Trữ Dư Tịch mở
to, tay đánh nhẹ vào ly rượu “ Mình muốn vọt vào trong kia cướp anh ấy
từ trong lòng chị Tử Du, cột anh ấy vào cột rồi hung hăng đánh một
chút!”
“ Phốc –“
Hoàng Phủ Dĩ Nhu lập tức phun hết nước
trái cây trong miệng ra, cực kì bối rối, rút khăn tay lau miệng nhìn
nàng. Đây là rượu khiến người ta nói bừa, chứ Trữ Dư Tịch bình thường sẽ không nói như vậy.
“ Ý cậu là bây giờ?”
Hai người cùng
lúc quay đầu nhìn, thấy được thân thể cao lớn của Doãn Vệ Hoài dựa vào
khung cửa, có chút nhàn nhã xen lẫn vẻ cảnh giác. Đối diện với mỹ nhân
Tiểu Cửu lạnh lùng kia. Có hai đại cao thủ bảo vệ, chỉ với nàng, một nha đầu thì …..
Vẫn là ….. Thôi đi. Giật mình, hai người không hẹn mà cùng thở dài.
Hoàng Phủ Dĩ Nhu không thích nàng thế này, rõ ràng đã đổi nước trái cây thành rượu, cùng nàng nhất tuý giải ngàn sầu (uống rượu giải sầu). Ngẫm lại
Hạ Tử Dụ cũng có quan hệ phức tạp với anh cả, cô lắc đầu thở dài.
“ Mình sao lại có thể có người anh trai biến thái như vậy?”
“ Cả Triệt đêm nay cũng quậy phá như vậy, thú vị thật.” Tiếng cười ma
quái của người đàn ông bất chợt vang lên khiến cho Dĩ Nhu và Trữ Dư Tịch nhất thời đang ngồi nghiêm chỉnh, ngầm cầu nguyện lời vừa nói không bị
hắn nghe được.
Rất ít người có thể một thân tây trang trắng toát
lên vẻ yêu nghiệt như thế, thái tử chính là người như vậy. Phần lớn đàn
ông bình thường thường mặc những bộ tây trang có gam màu tối, khiến họ
trông trầm lắng, trưởng thành hơn. Nhưng thái tử lại không như vậy, hắn
căn bản chính là lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt mị hoặc chúng sinh, cùng tác phong đường hoàng xen chút phách lối, vẻ tao nhã thường ngày, khiến hắn thích … màu trắng.
Mọi người có chút hiểu biết đều rõ, tên thái
tử hắc ám, đáng khin