80s toys - Atari. I still have
Khuất Phục

Khuất Phục

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325001

Bình chọn: 9.00/10/500 lượt.

ôi biết tại sao không? Tiểu Tịch, tại sao cho dù

tôi đối xử với em thế nào, trong mắt của em thuỷ chung chỉ có một mình

hắn ta!

Gia thế, năng lực, tôi cũng chẳng thua kém hắn ta! Quan trọng hơn cả, tôi yêu em hơn hắn , còn hắn cả yêu cũng chẳng biết là gì!

Nhưng em đối với tôi, tại sao lại tàn nhẫn như vậy?

Tôi rốt cuộc thua ở điểm nào?

….

Người phụ nữ nằm trên giường lật người, tay vồ hụt, khi tỉnh lại, phát hiện vị trí bên cạnh đã lạnh.

“Đừng bật đèn.”

Thi Dạ Triều lên tiếng ngăn cản động tác của A. ( Nguyên văn trong convert @@)

A nhảy xuống giường, đến bên cạnh hắn, ngồi trên sàn, đầu tựa vào đùi hắn.

“Dạ….”

Thi Dạ Triều rũ mắt ngắm nhìn mái tóc của Phủ Thuận A.

Người phụ nữ này giống như sủng vật của hắn. Đi theo hắn, nghe lời hắn, xử lý những chuyện thường ngày của hắn, giúp đỡ công việc của hắn, thậm chí,

còn giết người vì hắn.

Hắn thích nụ cười của A.

Bởi vì khi cô cười, có năm phần giống với Trữ Dư Tịch mà hắn lần đầu gặp gỡ.

Hắn thích bộ dáng nhu thuận của A.

Bởi vì cũng giống ba năm trước, Trữ Dư Tịch nằm bên dưới hắn, mặc cho hắn tuỳ ý chiếm đoạt.

Hắn thích A thi thoảng lại ác độc, nóng nảy.

Bởi vì cũng giống như ba năm trước, Trữ Dư Tịch không chút lưu tình đâm hắn một nhát.

Hắn thích A, bởi vì hắn tìm được điểm giống nhau giữa cô và Trữ Dư Tịch.

Hắn kéo cô vào lòng, để cô ngồi trên chân mình. Nhờ ánh trăng, mắt hắn mới nhìn rõ dung nhan của cô.

“Tại sao lại nhìn em như vậy?” A cười, hơi xấu hổ.

Thi Dạ Triều nhếch môi, con mắt sắc lạnh, ảm đạm “ Hôn tôi.”

Là một sủng vật, A rất nghe lời. So với rắn còn ngoan hơn, ít nhất khi nỗi nhớ nhung của hắn khó lòng đè nén, thời điểm dục vọng u tối bùng nổ,

khi bị nỗi ghen ghét hành hạ muốn giết người, khi ….

Hắn có thể, đem tất cả những khổ sở ấy trút hết lên người cô ta.

Chỉ là môi lưỡi quân quit đơn thuần, dường như còn chưa đủ!

Hắn giữ chặt lấy ót cô, áp vào mình, ở trong miệng cô điên cuồng. Một cánh

tay khác lột áo ngủ của cô, tay xoa nắn nơi yếu ớt giữa đùi cô.

Cô rất nhanh động tình, ít nhất nhanh hơn so với Trữ Dư Tịch.

Hắn nghĩ, hắn đã từng cố gắng, kiên nhẫn như vậy để dụ hoặc nàng, nhưng

nàng lại cứng ngắc như tảng đá. Vẻ khô khốc ấy của nàng khiến hắn ảo

não.(Ở đây đang nói về Trữ Dư Tịch)

Giờ phút này, A ở trên người hắn, đầu ngón tay hắn đã ướt, lại khiến lòng hắn thêm bi thương.

“Cởi ra giúp tôi.” Hắn thấp giọng ra lệnh.

Tay của A cũng trắng noãn khéo léo như tay nàng, thứ đó nằm trong lòng bàn tay của A, khuấy động lên xuống. ** khó mà nhịn được.

Đôi bàn tay ngọc ngà nhỏ bé này, đã vì hắn giết bao nhiêu người? Hôm nay, mệnh căn của hắn cũng nằm trong bàn tay cô.

Nhưng hắn tình nguyện được chết trong tay của Trữ Dư Tịch, nhưng nàng lại mềm lòng, không đâm hắn một nhát mất mạng.

Trong đầu toàn là Trữ Dư Tịch …. Giọng nói của nàng, vẻ mặt khổ sở của nàng khi bị hắn tiến vào.

Anh Dạ Triều, anh Dạ Triều ….

“Ngồi lên, A.”

Thi Dạ Triều nắm lấy hông cô, liếm láp, hôn lên bộ ngực mềm mại của cô.

Đối với lời hắn nói, A là nói gì nghe nấy. Cô nguyện ý bán mạng vì hắn,

thậm chí làm thế thân của người khác. Chỉ cần để cô ở bên cạnh hắn, ít

nhất cô không hoàn toàn vô dụng.

Khêu gợi ngọn lửa nóng bỏng của

hắn, nhắm ngay cửa khẩu của cô, chậm rãi thúc vào. Thế nhưng hắn lại

ngại thiếu, liền đè lấy hông cô, chợt tiến mạnh vào phía trước. Không

cho cô thời gian để thích ứng, hắn đã phát điên lên.

“A! Dạ!” A không khỏi kêu lên, nắm lấy áo sơ mi của hắn.

“Thế nào?”

“…..Không có, không có gì.”

Thị Dạ Triều trong lòng hiểu rất rõ, người phủ nử này từ trước đến giờ ở trước mặt hắn luôn như vậy.

Cô đau.

Nhưng đau đớn ấy vẫn chưa đủ.

Nét mặt của cô, có quá nhiều dục vọng, không đủ khổ sở.

Cô hèn mọn, hắn không thích. Hắn nắm rất chặt , để lại dấu vết đỏ hỏn trên người cô. Hắn căn bản cũng không phải là loại người dịu dàng, vẻ dịu

dàng của hắn, chỉ có thể biểu lộ với Trữ Dư Tịch.

A hiểu. A hiểu tất cả.

Nhìn hắn đắm chìm, đáy mắt cô chỉ là một mảnh lạnh lẽo.

Cô không nhịn được, những tiếng rên rỉ vụn vặt bật lên. Vang vọng bên tai, **kích thích.

Hắn nắm lấy tóc cô, như muốn thấy rõ mặt cô, rốt cuộc là ai?

Không. Không phải nàng ta, không phải Trữ Dư Tịch.

“Gọi tôi.” Hắn lạnh lùng, vẫn ra lệnh.

“Dạ ….”

“Không phải câu này!” Dường như muốn trừng phạt cô, hắn đâm vào sâu hơn.

“…..Anh Dạ Triều …..”

Giọng nói run rẩy của cô, không biết có phải vì không chịu nổi động tác kịch

liệt của hắn, hay do cô kiềm nén những giọt nước mắt bi thương.

Anh Dạ Triều ….

Khoé miệng hắn nhếch cao, dường như hài lòng với biểu hiện của cô.

Hắn không hiểu được trái tim mình. Hắn rõ ràng không thích Trữ Dư Tịch gọi

hắn như vậy, bởi vì hắn không muốn nàng xem hắn là anh trai, ấy vậy mà

mỗi lần vào khoảnh khắc này, thứ hắn muốn nghe, chỉ có câu này.

Có phải vì ngày trước, khi nàng gọi hắn như vậy, trong mắt nàng không có chán ghét, không có sợ hãi, cũng không có cả hận thù?

“Đừng hận tôi, được không …..”

Hắn bỗng tiếc thương ôm lấy cô, bế cô lên giường. Nhẹ nhàng đặt lên, tiếp tục động tác kịch liệt.

Đầu khẽ chạm vào