
kai đi.
Hiện lên trong gương là một khuôn mặt trẻ tuổi, cũng coi như thanh tú.
Chiếc trán trơn bóng,hàng mi tinh tế, đôi mắt trong sáng, cái mũi nhỏ
vểnh cao, nhưng đôi môi lại nhợt nhạt, dường như không còn một giọt máu.
Đầu ngón tay cô ở trên mặt gương, miêu tả hình dáng khuôn mặt của chính mình.
Không có nhan sắc hơn người, thậm cô cũng chẳng tìm ra được bất cứ đặc
điểm gì hơn người trên mặt mình. Cô gục đầu xuống bên trên mặt kính.
Ngay cả thân thể này, cũng không còn nguyên vẹn........
Cô như thế, liệu còn có tư cách gì, để cho hắn chú ý đến chính mình, nói gì đến thích, đến yêu?
Một đứa con gái xấu xí...
Đây là ấn tượng đầu tiên của hắn đối với cô.
“Anh thái tử, em đã trưởng thành, bộ dáng của em, có phải không xấu xí nữa rồi.
Cô nhìn chằm chằm gương mặt chính mình trong gương, trong miệng lẩm bẩm.
“đúng là thân thể này....”
Cô nghẹn ngào, nước mắt không cầm bắt đầu tuôn rơi. Từng dòng lệ chảy
ra, cô lại lấy tay lau đi. Nhiều năm như vậy, cô chưa từng bao giờ khóc
vì thái tử không yêu cô. Cô không cho phép bản thân mình yếu đuối như
thế.
“Thái tử, anh để ý sao?
Sẽ để ý em ... không sạch sẽ sao?”
....
Thái tử, hãy cho em...
Một chút dũng khí, có được hay không?
Cho em một chút dũng khí, để em tiếp tục chống đỡ...
Trong lúc giật mình, khuôn mặt Thi Dạ Triều hiện lên.
Cô giật bắn mình, như bị điện giật vậy. Editor: Chuongnhobe
Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra. Thái tử vẫn ngâm mình trong bồn nước, có chút kinh ngạc, trừng mắt nhìn người đứng ở cửa, trên người cô gái chỉquấn tạm khăn tắm.
Trữ Dư Tịch rảo bước từ cửa tiến đến gần, tiện tay đóng luôn cửa phòng tắm phía sau. Biểu tình trên mặt rất nghiêm trọng, đi đến trước bồn tắm.
Thái tử dừng động tác gạt tàn thuốc lại.
“Anh thái tử, em có điều muốn nói với anh.”
“…. Nói.”
“…”
“…”
“…. Thi Dạ Triêu--”
Thi Dạ Triêu.
Chỉ nghe đến ba chữ Thi Dạ Triêu kia, chiếc gạt tàn men sứ trơn bóng trong tay thái tử liền thuận tiện thành một đường bay đi, rơi trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh.
Tiếng đồ sứ rơi vỡ nghe rất chói tai, khiến cho cô bừng tỉnh.
…
Không gian sau đó lại trở nên yên tĩnh lạ thường. dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mỗi người trong phòng vậy.
Ánh sáng trong mắt Trữ Dư Tịch dần dần tối đi.
Cô ngồi xuống trên mặt đất, nhặt từng mảnh vỡ của chiếc gạt tàn lên.
“Bỏ xuống!”
Thái tử nhíu mày, cô lại vẫn mắt điếc tai ngơ.
“Anh bảo em bỏ xuống!”
Cô bị hắn quát thì bàn tay run lên, cứ như thế liền bị một mảnh vỡ sắc nhọn cứa một đường vào tay.
Từng giọt máu đỏ tươi nối tiếp nhau chảy xuống.
Cảm giác lại không thấy quá đau, chỉ là có chút tê dại, căng thẳng. Những giọt máu rơi trên sàn gạch bị hòa cùng với nước trên sàn tạo thành một mảng đỏ thẫm lớn rồi cứ thế trôi đi.
Cô cứ thế nhìn chằm chằm từng mảng đỏ trên mặt đất trôi đi không hề chớp mắt, dường như trước mắt cô chỉ có một thứ màu đỏ thế này…. Đôi mắt dần co rút lại.
Thái tử thầm mắng nhẹ một tiếng. Bước ra khỏi bồn, với tay lấy cái áo khoác tắm trên giá khoác lên trên người, đi tới khéo cổ tay cô, lại ngoài ý muốn bị cô hất ra.
“Anh đừng đụng vào em!”
Giọng nói của cô có chút khàn khàn.
Biểu hiện trên mặt cô, khiến thái tử có chút kinh ngạc, hắn chưa từng nhìn thấy bộ mặt như vậy của cô bao giờ. Bộ dáng của hắn lúc này vô cùng không tốt.
Dường như đang kìm nén nhẫn nại điều gì, nhưng lại giống như là cảm giác chán ghét…
Cô thế mà lại chán ghét hắn?
Lúc trước cơn giận dữ của thái tử lên tới, mặc kệ cô có muốn hay không, túm lấy cổ thay cô kéo đến phòng khách, tìm hộp cứu thương ra để xử lý vết thương trên tay cô.
Vết thương này có vẻ nặng hơn so với hắn tưởng tượng.
Trong toàn bộ quá trình, cô vẫn giãy dụa, thậm chí còn đánh đấm hắn.
Hắn với lấy chiếc kéo ở trên bàn trà, bắt lấy hai cổ tay của cô cô định ở phía sau lưng. Cầm lấy mớ tóc ở phía sau đầu cô bắt buộc cô phải ngẩng mặt lên nhìn hắn.
“Em nổi điên lên làm gì!”
“Không nên đụng vào em! Buông ra buông ra!”
Cô bỗng nhiên nhào người lên muốn cắn cổ hắn.
Thái tử bị cô cắn một cái vô cùng đau, liền quăng cô lên trên ghế sofa. Cô gái này răng miệng thật lợi hại, thế mà cắn hắn đến chảy cả máu.
Ánh mắt thái tử thoáng nhìn ra ý đồ muốn lấy chiếc kéo ở trên bàn trà của cô. Hắn bước nhanh tới khống trụ cô, rất muốn mắng tiếp cho cô một trận.
Lại thấy đáy mắt cô âm u lạnh lẽo đến lạ thường, trong lòng trầm xuống.
“Ánh mắt em như thế nào lại thành ra như vậy?”
Thái tử nghiến răng chất vấn.
“Buông --- tôi --- ra.”
Cô nói từng chữ từng chữ một, vô cùng kiên quyết nói ra. Lại không biết rằng, khiến cho thái tử phẫn nộ chưa từng có trước nay.
Khóe miệng hắn gợi lên nụ cười tàn nhẫn lạnh lẽo, bộ dạng hắn giống như mang theo một con gà, trở lại phòng ngủ chính, ném cô lên giường, rồi lập tức đè lên cô.
“Không cho phép anh đụng vào? Hử? thế chỉ cho cái tên Thi Dạ Triêu kia đụng vào thôi?
Cô cúi thấp mặt xuống, bị áp chế dưới thân hắn, hai tay gắt gao níu chặt ga giường.
Cô không nhìn thấy tia sắc bén trong mắt hắn khiến người ta phải sợ hãi, hắn cũng không nhìn thấy một mảnh xám