
tro cùng sợ hãi trong mắt cô.
Hắn bắt đầu với tay, kéo khăn tắm trên người cô ra.
“Hắn có thể hôn em, tại sao tôi mới chỉ đụng chạm tới em đã bị em phản kháng ghê gớm như vậy?
Cô kịch liệt phản kháng, nhất thời khiến cho hắn mất đi lý trí.
Đây là Tiểu Tịch sao? Là Tiểu Tịch mà hắn nói gì nghe nấy, yêu thích đi vòng quanh hắn, ngọt ngào gọi hắn là anh thái tử đây sao?
“Mẹ nó!”
Cả đầu hắn, đều là hình ảnh Thi Dạ Triêu ôm, hôn cô.
“Tôi không thể chạm vào em? Có phải không?
Rất nhanh sau đó, thân thể cô đã trở lên trần trụi ở dưới thân hắn, khăn tắm kia đã bị hắn xé làm hai nửa,dây áo choàng tắm của hắn cũng đã sớm bị buông ra.
“Em đã quên tôi là ai rồi sao?”
Nụ hôn cuồng nhiệt của hắn nhanh chóng rơi trên đầu vai mượt mà của cô, sau đó liền trở nên cuồng dã, gặm cắn tựa như phát tiết nỗi tức giận vây. Một tay hắn khống trụ cánh tay mảnh mịn màng của cô, kéo lên trên đỉnh đầu. Tay còn lại bận rộn cởi áo tắm trên người mình quăng xuống đất!
“Nếu tôi muốn, sao còn thể nghĩ đến em lại nói không?
Hắn là ai chứ? Hắn đường đường là thái tử của Hoàng Phủ gia! Ai dám nói không với hắn? Ai dám cự tuyệt hắn? Ai dám dùng ánh mắt như vậ mà nhìn hắn?
Người phụ nữ này dám!
Người phụ nữ này thế mà cũng dám!
Như thế nào hắn lại không biết rằng, cô lại có lá gan lớn như vậy?
Nhìn cô có vẻ yếu đuối, nhưng không nghĩ cô lại quật cường như vậy.
Đúng! Quật cường!
Thậm chí, cô có thể vì người đàn ông khác, mà trở mặt với Đường Yên. (p/s: ĐY là mama của cô nha, còn rằng thì là mà, t thấy anh í thật đáng thương vì không biết người đàn ông khác mà anh í nghĩ lại chính là bản thân mình :3, đúng là 1 đứa trẻ đáng thương a*chấm chấm nước mắt*)
Đàn ông, lại là đàn ông!
Trong lòng hắn dâng lên một ngọn lửa giận không tên, hắn cảm thấy cả người mình bị thiêu đốt trong ngọn lửa đó. Hắn phải làm cái gì đó để có thể áp chết ngọn lửa đó xuống.
Cô thét chói tai, cô vặn vẹo vùng vẫy, cô thề sống chết không buông thả bản thân theo
hắn.
“Em muốn bao nhiêu?”
Răng của hắn hung ác, không lưu tình gặm cắn trên xương bướm của cô.
“Muốn bao nhiêu? Bao nhiêu đàn ông mới đủ cho em?
Em trai hắn vẫn còn chưa đủ? Vẫn còn một tên Thi Dạ Triêu?
Cô nhích tới nhích lui đưới thân hắn, không biết rằng cứ như thế kích thích dục hỏa trong hắn ngày một bùng cháy.
Hắn cong lưng, nằm trên người cô, một chân vừa đúng để ở giữa hai chân cô. Đường cong cặp mông của cô rất đẹp,nhích tới nhích lui, cuối cùng vừa đúng đặt dưới bụng hắn.
Dục vọng nguyên thủy nơi hắn bị cô làm cho thức tỉnh, vừa nóng bỏng, vừa
Cứng rắn như sắt, đặt ngay nơi cửa động mềm mại của cô.
“Đừng nhúc nhích!”
Giờ phút này, cô đâu có thể nghe được bất cứ điều gì? Một lòng chỉ nghĩ muốn thoát khỏi sự ràng buộc thân thể hiện tại.
“Tôi bảo em không được tiếp tục nhúc nhích nữa! Mẹ nó!”
Một bàn tay thái tử trượt xuống, đè mông còn đang làm bị cô làm cho nhích tới nhích lui, cảm giác dần bị hấp dẫn.
Hắn tâm niệm vừa độngm tà ác bắt đầu. Ngón tay thon dài theo khe mông đi xuống, mãi đến mãnh đất tư mật kia, lưu luyến đi tới đi lui.
ở bên trên bàn tay hắn trượt theo đôi môi mềm mại bóng loáng của cô rời đến trên chiếc lưng trần vuốt ve.
“Em đã không nghe lời, đừng trách tôi không nhắc nhở em...”
Giọng nói khàn khàn của hắn hiện tại là thứ hấp dẫn cô hơn cả.
Chỉ là hắn không biết, giờ phút này, trong đầu Trữ Dư Tịch đều là tất cả hình ảnh khủng bố mà Thi Dạ Triều đã làm đối với cô vài năm trước...
Khi hắn cúi người, chiếc vòng cổ vàng trắng của hắn ở trên lưng cô dao động.
Cảm giác lạnh lẽo mà kim loại mang lại, khiến cho cô nhớ lại cảm giác có loại sinh vật nào đó.
Đôi mắt cô đờ đẫn mở to, đồng tử bởi vì hồi ức mà nhanh chóng co rút lại. Ngón tay vì dùng lực quá sức mà đốt ngón tay hiện lên gân xanh.
Cái buổi đêm hôm trước kia, cũng giống như hiện tại
Mooth người đàn ông khiến cô khốn đốn, mà chiếm đoạt cô. Thủ đoạn cường ngạnh bá đạo, bức bách cô phải tiếp nhận sự xâm chiếm của hắn.
Hô hấp cô ngày càng cấp bách, bắt đầu không thể điều khiển tự động run rẩy. Sau đó, tiếng kêu cũng không thể phát ra được.
Cô đau đớn, cô sợ hãi, cô kỳ vọng, lại....tuyệt vọng.
Con rắn của Thi Dạ Triều.
Các chủng loại rắn, bộ dáng ngắn, thô nhỏ, có độc, không độc...
Cổ tay cô bị trói bởi một thứ lạnh lẽo, cô không cách nào phân biệt được đó là loại rắn gì, cô không dám nhìn. Trừ bỏ của hắn trên môi cô, cô còn có cái loại cảm giác giống như sinh vật của hắn cùng một chỗ, có thể vẫn nhấm nháp thể vị thành niên của cô,
Cô gắt gao cắn chặt môi. Thậm chí cô còn có cảm giác cái lưỡi của hắn liếm trên thân thể cô. Giống như ngón tay hắn, đang dao động trên người cô vậy.
Hắn mang theo thành kính, sùng bái vẻ đẹp, cùng da thịt tuyết trắng không hề tỳ vết của cô.
Hắn nói, Tiểu Tịch, em thật đẹp.
Hắn nói, Tiểu Tịch, thả lỏng một chút.
Hắn tách hai chân cô ra, nâng mông của cô lên, cứng rắn của hắn cứ thế mà đặt ở nơi yếu ớt nhất của cô mà nghiền nát.
Hắn nói ở bên tai cô, dịu dàng đến cực điểm.
Tiểu Tịch, thả lỏng một chút, nơi này...ngón tay hắn đột nhiên đâm vào, từng chút từng chút một