
à anh đã kịp thời lưu lại tấm hình chụp trộm Phó Tự Hỉ vào máy tính.
Khi nhớ cô, anh lại mở nó ra xem.
Không biết con bé kia có còn nhớ đến anh không?
Hay là đã sớm quên anh mất rồi
Đã từng có một người như vậy, luôn bắt nạt cô, chọc cho cô khóc òa lên, sau đó lại ôm cô vào lòng dỗ dành…
----
Buổi tối, rất sớm Hạ Khuynh đã mang Phó Tự Hỉ trốn vào phòng.
Phó Tự Hỉ nghĩ rằng mình có thể được ngủ sớm, nên phi thường vui vẻ tắm rửa xong liền nhào lên giường. Nhưng không có Đại Hùng bên cạnh, vì vậy cô đành chờ ông xã đến đây làm gối ôm cho mình. Hạ Khuynh trông thấy vẻ mặt nũng nịu của cô nàng chỉ ôn nhu cười, nằm xuống bên cạnh đem cô ôm vào lòng.
Cô rất tự nhiên cọ sát vào lòng anh.
Đột nhiên Hạ Khuynh nâng mặt cô lên véo vài cái.
“Phó Tự Hỉ, anh hỏi em, lúc anh nằm bệnh viện có phải em rất cao hứng phải không?”
“Ách?” Cô không kịp phản ứng với câu hỏi của anh.
“Vì sao anh lại nằm bệnh viện?”
“Thời điểm anh bị thương ở chân đấy.”
“À… em nhớ rồi, dì Quan đã từng kể với em.” Cô ngẩng mặt nhìn anh chằm chằm.
“Em không có cao hứng. Trước đây em cũng từng nằm bệnh viện khá lâu, nơi đó không tốt chút nào, mùi lại rất khó ngửi.”
“Anh không ở nhà, không có người bắt nạt nên em không vui à?”
Cô nhíu mày, khẽ mím môi nhớ lại:
“Dì Quan nói anh bị tông xe rất nghiêm trọng. Em rất lo lắng cho anh. Ba mẹ em họ đã bay lên thiên đàng rồi nên em không muốn anh cũng giống như họ, cũng sẽ bay lên đó, đột nhiên biến mất khỏi cõi đời này. Về sau lại nghe dì Quan nói anh vẫn ổn không sao cả nên em đã rất an tâm.”
Nghe như vậy, anh không khỏi rất cảm động, chốc lại dò hỏi tiếp.
“Vậy em có nhớ anh không?”
“Ách…” Cô nàng ngây ngốc.
“Vì anh đã không sao rồi nên em không suy nghĩ đến nữa.”
Thật ra cái đáp án này Hạ Khuynh đã thầm đoán được, nhưng khi thật sự nghe được từ chính miệng cô nói ra, trong lòng anh vẫn cảm thấy không thoải mái.
Anh ở trên tấm lưng mềm mại của cô xoa nắn một phen.
“Em giỏi lắm bé cưng, nói trắng ra là em căn bản không hề nhớ đến anh.”
Phó Tự Hỉ vừa thẹn thùng vừa buồn la oai oái, vội vàng van xin.
“Hạ Khuynh… ai bảo lúc ấy anh cứ bắt nạt em…”
Hạ Khuynh rất không phân rõ phải trái, cười xấu xa, móng vuốt lại tiếp tục cù vào lưng cô.
“Cho em không để ý đến anh này!”
“Aaa không phải… không phải em không để ý đến anh… lần nào gặp anh em cũng lễ phép chào hỏi mà…”
Phó Tự Hỉ vội chụp tay anh ngược lại lại bị anh túm lấy
“Ai cần em lễ phép chào hỏi chứ! Em nghĩ em là ai?”
Cô ủy khuất, bĩu môi.
“Anh không thích em mà em vẫn lễ phép chào hỏi anh. Em rất ngoan mà!”
“Cái này mà gọi là chào hỏi à? Lần nào vừa nhìn thấy anh em cũng bày ra vẻ mặt sợ sệt cứ như anh sắp ăn thịt em không bằng…”
“Đó là bởi vì anh hung dữ với em.”
“Ai bảo em suốt ngày cứ dùng vẻ mặt đáng thương để nhìn anh!”
Chính cô tình nguyện làm M thì cũng đừng trách anh là S.
Cô vội vàng giải thích:
“Không có không có, do em sợ quá nên không dám nhìn anh…”
Anh bắt đầu cảm thấy không vui:
“Vì lúc đó em không bao giờ mỉm cười với anh.”
Cô mở mắt thật to nhìn anh.
“Anh luôn bắt nạt em thế thì tại sao em phải cười với anh?”
“Thật ra em chỉ cần chịu cười với anh một chút anh sẽ không bắt nạt em nữa.”
“Vì sao vậy?” Phó Tự Hỉ thắc mắc, hai chuyện này đâu liên quan gì đến nhau!?
“Anh cũng không nghĩ đến việc chúng ta lại trở thành như vậy.”
Hạ Khuynh buông tay, đưa lưng về phía cô, trong lòng cực kỳ không vui.
Phó Tự Hỉ thấy vậy thì chạy đến ôm cánh tay anh, đưa mặt cọ cọ vào lưng anh.
“Hạ Khuynh, hôm nay em đã kể cho ông nội nghe rất nhiều chuyện trước đấy. Nhưng mà có rất nhiều chuyện em không còn nhớ rõ. Mặc dù anh thường bắt nạt em, nhưng ngoại trừ Tự Nhạc thì anh là người đầu tiên giúp đỡ em rất nhiều, vì vậy em rất biết hơn. Hơn nữa em biết, anh thích bắt nạt em nhưng không bao giờ để cho người khác khi dễ em.”
“…”
Cô lại tiếp tục cọ cọ.
“Hạ Khuynh đừng giận mà, bây giờ em sẽ cười cho anh xem nhé!”
“…”
“À… về sau mỗi ngày em đều cười cho anh xem nha!”
Hạ Khuynh bị cô ôm ôm cọ cọ, rốt cuộc cũng chịu quay đầu, trong giọng nói còn mang chút giận hờn.
“Ai mà thèm nhìn em cười ngu như vậy. Em dí sát anh như vậy muốn đẩy anh té xuống giường sao!”
Phó Tự Hỉ cười khanh khách.
“Hạ Khuynh đừng giận mà, đừng giận nhen!”
“Ai mà thèm tức giận với cô be ngốc như em chứ!”
Cô lại nhích lại gần hơn, tiếp tục cười.
“Hạ Khuynh, nào, vào đây, anh sắp té xuống giường rồi kìa!”
Anh xoay người đè cô dưới thân.
“Em cố ý đúng không? Được rồi, hôm nay anh sẽ nằm trên người em ngủ luôn!”
“Phó Tự Hỉ, anh yêu em!”
Sau cơn kích tình, Phó Tự Hỉ mệt mỏi đến mức thở hổn hển, sau đó nhẹ nhàng sờ vào dấu răng trên vài anh, vẻ mặt cực kỳ hối hận.
“Hạ Khuynh… đau không anh?”
“Không đau, em đùng lo lắng, chốc nữa sẽ hết thôi”
Anh cười ôn nhu ôm cô nằm xuống.
“Ngoan ngoãn ngủ đi”
“Vâng.”
Phó Tự Hỉ chủ động ôm anh, sau đó nhỏ giọng thỏ thẻ bên tai anh:
“Hạ Khuynh em cũng yêu anh, rất yêu!!”
Trái tim Hạ Khuynh khẽ rung lên một nhịp, gương mặt tuấn tú chợt đỏ ửng. Phó Tự Hỉ chưa bao giờ nói với anh chữ 'yêu' này, những lần tr