Snack's 1967
Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329843

Bình chọn: 10.00/10/984 lượt.

Vũ nắm trong tay.

Phương Quân Càn, ngươi sẽ không biết được…

Một chén thuốc trụy thai ngày ấy, tuy Tiếu Khuynh Vũ vẫn còn giữ được tính mạng, song kinh mạch đều đứt đoạn, thân thể yếu nhược, khiến cho ta cả đời này ẩn bệnh trong người.

Chính tay đút độc dược cho mẫu thân uống khiến cho Tiếu Khuynh Vũ luôn luôn dằn vặt, không khi nào thanh thản, từ nay về sau, suốt cuộc đời, máu huyết, hơi thở chẳng bao giờ bình ổn được nữa.

Giúp ngươi ngàn dặm trốn chạy họa sát thân, chỉ cần một lần cố gắng nén hơi thở, cũng đủ bắt ta giảm thọ mười năm.

Như hôm nay, một lưỡi Hoàng Tuyền, tự tay ta đưa tiễn chính cha ruột của mình…

Trong lòng Tiếu Khuynh Vũ, kỳ thực là có oán hận.

Là ai đâm vào tim ai nhói buốt, là ai ngàn năm yêu hận chỉ để đổi lấy tuyệt đối lãng quên.

Phương Quân Càn chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có một ngày, nam tử ấy thực sự sẽ dùng kiếm đâm thấu ngực mình…

Phương Quân Càn mỉm cười yếu ớt: “Lần trước, Khuynh Vũ cũng đả thương đúng chỗ này của ta. Chỗ này, vẫn là chỗ này.”

Lời hứa nhạt nhòa hư ảo, lời thề tùy tiện đánh rơi.

Không biết phải làm sao hòa tan mất tư niệm hoài vọng của ai, đau thương bi thống của ai, oán hận cố giấu của ai.

Éo le tình thù, trái ngang yêu hận, khúc mắc ân oán.

Tay trái của Phương Quân Càn bấu chặt mũi nhọn của Hoàng Tuyền kiếm, lưỡi kiếm bén ngót rạch nát lòng bàn tay, một chuỗi huyết châu tiên diễm đặc quánh men theo nắm tay nhỏ giọt xuống nền đất!

“Trong lòng huynh, thực sự hận ta sao?”

Hắn nhìn thẳng vào y, tuyệt vọng mà đau đớn chìm sâu: bức bách đến tận nước này, mới nhìn thấu trong lòng huynh quả thực có oán hận. Vậy phải bức bách đến nhược nào, mới khiến cho ta nhìn ra chân ái trong lòng của huynh đây?

Không đủ can đảm đối diện với hắn, Tiếu Khuynh Vũ quay đi, nhẹ nhàng rút về Hoàng Tuyền kiếm sát khí tung hoành.

“Phương Quân Càn, ngươi chính tay giết cha giết mẹ, mà ta cũng chính tay giết cha giết mẹ. Ta cùng ngươi từ nay về sau, không nợ gì nhau nữa.”

Thì ra, bao nhiêu tình cảm, lại có thể tính toán rõ ràng đến như vậy.

Không nợ gì nhau? Huynh cùng ta?

Kiên cường áp chế khí huyết đang chực trào từ miệng vết thương, Phương Quân Càn ngửa cổ cười lớn một tràng.

Máu tươi không ngớt nhiễu xuống từ ngón tay, hắn vẫn ngửa đầu, khản tiếng kiệt lực: “Máu nhuộm giang sơn, khuynh đảo thiên hạ, đều chỉ vì huynh thôi!”

Y thản nhiên nhìn hắn, nhếch môi cười nhạt: “Đừng đem ta ra chống chế dã tâm của ngươi.”

Vừa xong câu nói ấy, Tiếu Khuynh Vũ đưa tay xuống cơ quan bên hông luân y gạt xuống, lưng ghế mang theo người xoay chếch lên một hướng khác, cũng đồng thời giấu đi biểu cảm thê lương tuyệt vọng trên gương mặt.

Không có gì làm tổn thương người ta bằng câu nói vừa rồi cả!

Phương Quân Càn trong một khoảnh khắc tê liệt không thể nói nổi lời nào. Trước ngực, khí huyết sôi trào bùng cháy, phải nhờ đến nắm tay gắt gao giữ chặt mới tạm kềm chế.

Gắt gao giữ chặt, nhưng vết thương vừa chớm, cuối cùng không thể giữ được nữa, dòng máu đỏ tươi phun ra, thấm ướt đẫm chiếc long bào hoa quý.

Tiếu Khuynh Vũ run rẩy toàn thân, mười ngón tay bấu chặt lấy tay vịn, cố gắng ức chế đến nỗi ngón tay trắng bệch.

Nhưng rốt cuộc, y vẫn không quay đầu lại. Hoặc là, không đủ can đảm quay đầu lại.

Chỉ e rằng một khi quay đầu lại, chính mình sẽ mềm lòng.

Rồi sẽ, không nỡ rời xa nam nhân ấy nữa.

Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ, từ xưa đến nay, chưa bao giờ là kẻ vì bản thân mình mà tổn thương đến thương sinh thiên hạ.

Nhưng mà, còn hắn?

Ngươi làm sao lại nhẫn tâm, đơn giản nói bỏ là bỏ hắn?

Mắt dõi theo cỗ kiệu màu trắng nhấc lên, đi ngang qua người mình, từ tốn xuống khỏi thềm, Phương Quân Càn cuối cùng không hề gọi lại.

Hoàn Vũ đế cô độc đứng trên đỉnh thềm Cửu Long Bạch Ngọc, miệng vết thương máu vẫn chảy không ngừng, khuôn mặt tái nhợt, hư nhược không chút huyết sắc, tựa hồ có thể quỵ xuống bất cứ lúc nào. Dõi mắt xa trông, vây quanh chỉ còn trùng trùng hoang liêu, cô tịch.

Phía sau lưng, chợt truyền đến thanh âm thì thầm rất nhỏ, như đang tự nói với mình:

“Ai có thể tụ thủ giang sơn, khuynh đảo thiên hạ chỉ để cùng người bên nhau… Này ái này si, chẳng lẽ người thực sự không hiểu?”

Khóe môi khẽ đảo, phía sau rèm, công tử Vô Song hé miệng đáp, không ai nghe được: “Ta hiểu.”





---oOo---

(1) Cửu Hạ: rút gọn lại của ‘Cửu Châu Hoa Hạ’

Cửu Châu: Trong truyền thuyết, chín châu tạo thành Trung Nguyên, gồm:

Châu Dự của đất Chu (vùng đất giữa hai sông Hà, Hán)

Châu Kí của đất Tấn (vùng đất giữa hai sông Hà)

Châu Duyện của đất Vệ (vùng đất giữa hai sông Tế, Hà)

Phía Đông đất Vệ có châu Thanh của đất Tề

Châu Tứ của đất Lỗ (sông Tứ)

Phía Đông đất Lỗ là châu Dương của đất Việt

Phía Nam là châu Kinh, đất Sở

Phía Tây là châu Úng, đất Tần

Phía Bắc là châu U, đất Yên

Ngoài ra còn có thuyết cho rằng Cửu Châu là chỉ ‘vùng đất mặt trời mọc’ ý chỉ nước Nhật Bản. Tuy nhiên xét theo quy mô được nhắc đến, người viết nghiêng về thuyết t