
ghi danh thiên cổ vĩnh viễn lưu truyền mất rồi.
Vội vội vàng vàng thay nước trà mới rót ra đưa đến tận môi Tiếu Khuynh Vũ, dỗ dành xoa dịu: “Khuynh Vũ ta sai rồi ta sai rồi, uống chung trà bớt giận nha, nha… Ấy ấy, Khuynh Vũ… chờ ta với!!” Bỏ lại tiền trà, Hoàn Vũ đế ba chân bốn cẳng vọt theo cấp tốc.
Tiếu Khuynh Vũ thẳng lưng đi một nước đến chuồng ngựa, bạch mã trông thấy chủ nhân không khỏi hưng phấn thở phì phì, móng cào cào trên mặt đất.
“Khuynh Vũ!” – Phương đồng học theo đuôi đến nơi, không thèm đợi hắn đến gần hắc câu yêu quý của mình, Vô Song công tử đã tao nhã vung tay, lập tức một nắm Nguyệt Hồn đinh vèo vèo phi như điện chớp về phía Phương Quân Càn!
Biết bao kinh nghiệm xương máu tìm ngõ sống trong đường chết trên chiến trường đã dạy hắn trước hết phải lập tức rút kiếm ra tay! Khẽ trở thân Bích Lạc, đón lấy kình phong ập đến, nghiêng người tính toán. Tức tốc xoay người! Bích Lạc tỏa ra kiếm quang xanh biếc, tựa như rồng xanh múa lượn, kiếm khí vẽ thành hình vòng cung ưu nhã hoàn hảo bao bọc Phương Quân Càn, hất văng kình lực!
Bên tai chỉ nghe leng keng lanh canh không dứt, Bích Lạc liên tục giương cao hạ thấp, mấy chục mũi Nguyệt Hồn đinh đều rơi lả tả hết xuống đất!
Tiếu Khuynh Vũ đã sớm cưỡi con ngựa tuyệt trần mất dạng, Hoàn Vũ đế trên trán ròng ròng mồ hôi lạnh ngắt.
Nhìn đống Nguyệt Hồn đinh lỉa chỉa khắp nơi trên mặt đất, bạn Phương Quân Càn thất kinh hồn vía: “Bộ muốn mưu sát thân phu sao?”
Cũng may mà công tử Vô Song không nghe được mấy lời này, chứ nếu không…
Đợi cho Hoàn Vũ đế tức tốc cưỡi ngựa đạp gió cuối cùng cũng đuổi kịp Tiếu công tử, y đang ngồi trong một trà đình ở ngoại ô Bát Phương thành, khí định thần nhàn, thong thả điềm nhiên đẩy một chồng mật báo vừa mới phê duyệt sang bên trái.
Du sơn ngoạn thủy vẫn không quên nhiệm vụ…
Phương Quân Càn nằm rạp trên lưng ngựa, gượng cười cầu tài.
Xuống ngựa, rón rén đưa mắt nhìn ngang liếc dọc, ngó nghiêng trà đình không một bóng người.
“Không cần nhìn nữa.” – Tiếu Khuynh Vũ nhàn nhạt nói, “Trong vòng một dặm, không ai quấy nhiễu.”
Phương đồng học không hề hoài nghi năng lực của Tiếu công tử, lập tức đi vào trà đình vắng lặng, giọng nói nhỏ nhẹ như không khí: “Khuynh Vũ đã hết giận chưa?”
“Ghen tuông với nữ nhi thường tình?” – Ngón tay khẽ chọc chọc vào mảnh giấy, Tiếu Khuynh Vũ cười lạnh, “Vô Song không rảnh, cũng không hứng thú.”
Tuy nói là không ăn giấm chua, nhưng mà công tử… Đống Nguyệt Hồn đinh kia ngài giải thích thế nào?
Chẳng phải càng nói càng rành rành lạy ông tôi ở bụi này đó sao?
Phương Quân Càn thực sự là vui mừng khôn xiết, bất giác cảm thấy xưa kia Chu U Vương phóng hỏa đùa giỡn với chư hầu (3) cũng chưa chắc là ngang ngược vô lý, hà huống chi mùi giấm chua quá đỗi đáng yêu của Khuynh Vũ, có thể nào dễ dàng mà ngửi được đâu.
Có lẽ, dù là cuộc đời ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối đã tàn đi nữa, thì thực tại là đáng quý, đáng quý nhất!
“Khuynh Vũ…” – Hai tay Phương Quân Càn đáp lên đầu vai, ghé cằm nhẹ nhàng tựa vào bờ vai mảnh mai của Khuynh Vũ.
Cả người Vô Song công tử tức thời gồng cứng, tay co lại thành nắm đấm, hai cánh môi mỏng manh trong suốt mím lại: “Phương Quân Càn… muốn chết cứ việc nói thẳng…”
Đột nhiên, có cảm giác vành tai âm ấm nhồn nhột, thì ra Phương tiểu vô lại đã to gan kề môi hôn lên đó… Hơi thở nóng bỏng thổi tóc mai cọ cọ vào vành tai run rẩy tê điếng.
Lông mi nhảy dựng, Tiếu Khuynh Vũ hoảng hồn xô hắn ra! Phút chốc cảm thấy bao nhiêu thiên tính nhẫn nại đáng tự hào nhất của mình hình như đã sắp sửa bị thiêu rụi sạch sẽ: “Ngươi…!!! Vô sỉ!”
Phương tiểu tà đạo không hề thấy sai, còn mặt dày đắc ý đáp lại: “Vô sỉ mà không vô sỉ làm sao dám nhận là vô sỉ!”
Dưới gầm trời, cuối cùng cũng có một người có khả năng khiến cho Vô Song công tử đau đầu đến muốn nứt toác ra mà không thể làm gì được.
Tiếu Khuynh Vũ cảm thấy, quen biết hắn chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời này của y…
Khép chặt hai mắt lại, hít vào mấy hơi sâu, Vô Song công tử nhanh chóng kềm chế lửa giận bùng phát, cười lạnh lùng: “Da mặt dày thế này quả thực là vô tiền khoáng hậu.”
“Chính xác!!!” – Hắn nghe vậy càng hứng chí cười gian xảo, “Da mặt không dày thì làm cách nào cưa đổ được Vô Song công tử chứ!”
Bóp trán, phẫn nộ: Cái này… Phương Quân Càn!!!
---oOo---
(1): Các món ăn được đề cập, xin không giải thích cặn kẽ vì ngay cả nhìn tôi cũng chưa được hân hạnh.
(2): Thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu (青山不改绿水长流): Núi xanh còn mãi nước biếc chảy hoài: mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi, sẽ còn gặp lại, đây là câu chào tạm biệt phổ biến của Trung Quốc, hàm ý khá mỉa mai (đặc biệt thường gặp trong các trường hợp hẹn… không bao giờ tái ngộ)
(3): Châu U Vương họ Cơ, tên Cung Niết, là một hôn quân mất nước thời Tây Chu. Ông được nước Bao (Còn gọi là ‘Hữu Bao’, Tên một nước chư hầu của Trung Hoa thời cổ đại, nay thuộc huyện Miễn, tỉnh Thiểm Tây, Trung Hoa) hiến tặng một mỹ nữ tên BaoTự, một cô gái tuy rất xinh đẹp nhưng chưa bao giờ nở nụ cười. U Vương rất sủng ái Bao Tự nên t