
chu vi vài ngàn dặm, lọt thỏm giữa địa hình đồi núi chập chùng mấp mô phía Nam. Từ trên cao trông xuống, nắm bắt lợi thế địa hình, tiến có thể công, thoái có thể thủ.
Phương Quân Càn dõi mắt ngắm nghía tòa thành kiên cố thâm trầm ẩn hiện giữa núi non mây gió, trong thoáng chốc trí óc bồi hồi phiêu lãng, trở về Bát Phương thành.
Những tháng năm ngựa xe là giường, chiến trường là nhà ấy, dưới tay hắn là trăm vạn hùng binh, viễn chinh nơi đất khách, luôn có bóng dáng bạch y tuyết bạch thanh nhuần lặng lẽ nơi sườn núi cao cao chờ đợi, dõi mắt ngóng trông đại quân khí thế như thủy triều mải miết tung hoành nơi chân trời xa tít.
Trong đôi mắt sâu thẳm vĩnh viễn in sâu một bóng hình hồng y rực lửa. Không phải ai khác, mà chính là mình.
Trận chiến này qua đi, sẽ không bao giờ phân ly nữa.
Lúc này, Khuynh Vũ của hắn đang ở tại Hoàng đô vời vợi xa xôi, một mực chờ đợi câu nói ngày nào “Khuynh Vũ, ta đã về đây.”
Mãi mãi, cho đến khi trời tàn đất tận, tàn lụi phồn hoa.
“Bệ hạ, sứ giả Liêu Minh đã đến.”
Thanh âm của Thích quân sư kéo hắn trở về với thực tại lạnh lùng.
Cõi lòng Hoàn Vũ đế từ lâu đã được mài luyện thành thục, đóng mở tự nhiên không vướng bận: “Là phụng mệnh nghị hòa đúng không?”
“Đúng vậy.” – Thích Vô Ưu do dự phân vân, “Bệ hạ có muốn gặp hay không?”
Phương Quân Càn tư lự trong giây lát: “Thích quân sư, chúng ta dùng thương vong cực đại của Bát Phương quân đánh đổi Liêu đô quỳ rạp dưới chân mình, như vậy đáng không?”
Thích Vô Ưu trầm mặc hồi lâu, đoạn lắc đầu: “Không đáng.”
Một quân một thần, mặt đối mặt.
Thiên hạ ai nấy đều biết, Liêu Minh quốc chủ Nghị Phi Triết từ rất sớm, lúc Bát Phương quân chiếm lĩnh Mê Vụ đại hạp cốc đã dẫn theo một đám đại thần vượt sông chạy thoát mất rồi. Bọn chúng hoàn toàn có thể kiến lập một kinh đô mới, đến lúc đó dù có dụng công chiếm được thành trì cũ này, về cục diện chính trị mà nói chẳng có lợi ích gì cả.
Trước một Liêu đô thành cao hào sâu kiên cố vững vàng như thế này, nếu dốc sức công hạ đoạt thành, Bát Phương quân tất tổn thất nghiêm trọng. Luân Thuần thuận bây giờ đã trở về trong túi, Liêu Minh cũng bị tru diệt đến giáp trụ tả tơi, còn tiếp tục ra công hạ thành chẳng những hoàn toàn không thu được lợi ích gì, ngược lại còn kích thích mối thù chung của toàn thể dân tộc Liêu Minh.
Chuyện không ích lợi gì như thế, kiên quyết không làm!
Quân thần hai người đột nhiên nhìn nhau cười hắc hắc ranh ma, cười đến độ so với yêu hồ ngàn năm còn giảo hoạt hơn vài phần.
Thích quân sư cười tủm tỉm: “Xem ra, trong lòng Bệ hạ đã có sẵn toàn cơ (2) rồi.”
Phương Quân Càn tốc áo choàng lên, cao giọng truyền lệnh: “Người đâu! Đưa sứ giả Liêu Minh đến đây!”
Trong nghị hòa, sự xảo trá là không thể thiếu được.
Hoàn Vũ đế xoa cằm: chẳng biết lần này phắt bắt Nghị Phi Triết chi bao nhiêu tiền để tống khứ đại ôn thần Phương Quân Càn này ra khỏi nước đây?
“Cái gì!! Ba mươi vạn lượng hoàng kim cộng thêm năm tòa thành – Đây là điều kiện mà Liêu Minh đệ nhất thuyết khách nhà ngươi đã thương lượng với Đại Khuynh ư!?” – Nghị Phi Triết run run bấu chặt bản điều khoản nghị hòa trong tay, sắc mặt tái nhợt, chỉ hận đó không phải đồ vật nặng nề mà ném thẳng vào cái mặt nhăn nheo của sứ giả cho hả giận!
“Trẫm nuôi ngươi chi vậy? Chẳng lẽ để cho ngươi đem gia tài sản nghiệp của Trẫm toàn bộ cống nạp à, còn không bằng nuôi chó nữa!” – Giận điên lên đá cho vị sứ giả đáng thương một đá, Nghị Phi Triết nghiến răng kèn kẹt, “Phương, Quân, Càn!”
“Khải bẩm quốc chủ…”
“Cút xéo! Lão tử không tiếp bất cứ kẻ nào!” – Nghị Phi Triết quắc mắt dữ tợn.
Truyện lệnh binh lại càng hoàng sợ, kinh hãi quỳ mọp xuống đất, miệng lắp ba lắp bắp không nên lời: “Dạ dạ dạ dạ…”
“Chờ chút.” – Nghị Phi Triết dù sao cũng là nhất đại kiêu hùng, lập tức khống chế tính tình hung bạo của mình, thay bằng tư thái mưu trí thâm trầm thường nhật: “Là ai cầu kiến?”
Truyện lệnh binh trước sự quay ngoắt thái độ không báo trước này lại càng kinh hồn táng đởm, lại tiếp tục cà lăm một tràng: “Khải, khải bẩm quốc chủ… Người đó, người đó tự xưng nguyên là Thái tử Đại Khánh, Phương… Phương Giản Huệ.”
---oOo---
(1): Đây là một câu trong bài thơ của Nạp Lan Tính Đức, một nhà thơ đời Thanh, nhắc chuyện Đường Minh Hoàng cùng Dương Quý Phi để giãi bày tâm trạng của mình.
Nguyên văn
人生若只如初見,
何事秋風悲畫扇.
等閒變卻故人心,
卻道故人心易變.
驪山語罷清宵半,
淚雨霖鈴終不怨.
何如薄幸錦衣郎,
比翼連枝當日願.
Hán Việt
Nhân sinh nhược chích như sơ kiến,
Hà sự thu phong bi họa phiến.
Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm,
Khước đạo cố nhân tâm dịch biến.
Ly sơn ngữ bãi thanh tiêu bán,
Lệ vũ lâm linh chung bất oán.
Hà như bạc hạnh cẩm y lang,
Bỉ dực liên chi đương nhật nguyện.
(2): Toàn cơ: Toàn cơ có rất nhiều nghĩa, là một phần của chòm sao Bắc Đẩu, hoặc một dụng cụ xem thiên văn, và cũng có nghĩa là một huyệt vị trên cơ thể con ngườ