
Tiếu công tử, vị này là Phương Quân Càn Phương Tiểu hầu gia, tiểu hầu gia
đối với người từ lâu đã có lòng ngưỡng mộ. Tiểu hầu gia, Tiếu công tử
đây tài hoa tuyệt thế, thiên hạ vô song. Nhị vị đều là nhân trung long
phụng (1), chắc chắn trò chuyện sẽ rất thú vị, xin cứ tự nhiên chuyện
trò, lão nạp mạn phép đi trước, cáo từ!”, Phương Quân Càn cười, không
giấu vẻ đắc ý: “Đại sư đi thong thả!”
Hoa viên tự viện trăm hoa khoe sắc, muôn tía nghìn hồng, nhưng chỉ cần Tiếu Khuynh Vũ ngồi đó, trong cỗ luân y hoa quý nghiêm nghị, tự nhiên toát
ra một loại khí chất khiến cho trăm hoa bên cạnh cũng ảm đạm thất sắc,
xếp cánh ủ ê.
Phương Quân Càn cười tà chẳng chút hảo ý: “Tiếu công tử, đã lâu không gặp. Từ
lần đó tại hạ thật tình ngày nhớ đêm mong, nhưng ta không nghĩ sẽ được
gặp huynh ở đây, chẳng lẽ giống như cổ nhân vẫn hay nói ‘Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ’ sao?”
Sắc mặt Tiếu Khuynh Vũ tuyệt đối không hề giống vẻ vui mừng của kẻ đã lâu
không gặp lại cố nhân. Trái lại, đôi chân mày khẽ chau, có vẻ đạm mạc mà ngưng trọng. Tâm tư y như nước lặng thâm trầm, ánh mắt khẽ chuyển động, vẻ thanh cao, lạnh lùng có thừa trong đáy mắt.
Phương Quân Càn không thấy tiểu thư đồng vẫn luôn bên y thì lấy làm lạ, bèn
hỏi: “Tiểu thư đồng của huynh sao ta không thấy, nó không lo cho huynh
sao?”
“Ta không cần ai chăm sóc!” – Thanh âm lẳng lặng, nhàn nhạt của y lạnh lẽo
mà thản nhiên xác nhận một sự thật, “Luôn luôn là ta chăm lo cho người
khác!”
“Hai chân huynh có vẻ không tiện…”
“Tiếu mỗ đúng là thân thể có biến, từ nhỏ đã không thể tự đi lại…”, “Vậy…” Làm sao có thể nói là không cần ai chăm sóc?
Tiếu Khuynh Vũ có chút trầm mặc, rồi nói: “Có đôi khi, ‘tàn’ không hẳn đã
‘phế’, ta không vì đi đứng bất tiện mà hận trời trách người, hay tự cho
rằng mình đáng thương, thua kém người khác. Trên thế gian này, kẻ ‘không tàn mà phế’ còn nhiều lắm.”
Khi nghe Tiếu Khuynh Vũ trầm tĩnh nói ra những lời đó, Phương Quân Càn lập
tức nghiêm túc nảy sinh kính phục thật sự. Phương Quân Càn không hề nghĩ người thiếu niên có vẻ nhu nhược yếu đuối kia, không thể tự hành, cả
ngày chỉ ngồi bất động trong luân y lại có thể hiểu nhân tình thế thái
đến vậy, quả là một nam tử đầy kiêu hãnh, tự trọng hiếm có trên thế
gian. Bên trong thân thể tàn tật ấy, Phương Quân Càn nhìn thấy toát ra
một khí chất kiên nghị, cứng cỏi đến đáng sợ.
Phương Quân Càn xưa nay đánh giá con người có xứng đáng cho hắn kính ngưỡng
hay không có tiêu chí riêng. Đối với hắn, một người để hắn kính phục
phải hội đủ hai tiêu chuẩn. Một, kẻ đó tài hoa hơn người, khiến cho mọi
người kính nể; hai, kẻ đó thắng không kiêu, bại không nản, đứng trước
gian nan thử thách tuyệt không chùn bước. Trừ hai điều trên, không có
tiêu chuẩn nào khác. Ngay cả người có thân phận cao quý, bạc tiền dư
dật, trong mắt Phương Quân Càn mà nói so với một lão nông bình thường
ngày ngày cần mẫn trên đồng ruộng cũng chưa chắc giành được của hắn
nhiều tôn kính hơn. Cao quý như đương kim Thái tử, cũng khó lòng có được chút kính phục trong mắt hắn. Mặc dù đứng trước bất kỳ ai, Phương tiểu
hầu gia luôn luôn tỏ ra khiêm nhường, hòa nhã cười nói, đối với mọi
người thập phần cung kính, lễ độ.
Nhưng rất ít người có khả năng lấy được sự tôn kính của hắn.
Vậy mà Tiếu Khuynh Vũ làm được, không phải chỉ tỏ vẻ bên ngoài, mà kính ý thực sự xuất phát từ nội tâm Phương Quân Càn.
Phương Quân Càn tự hỏi, đổi lại là mình hai chân vĩnh viễn không thể đi lại,
hắn có thể có được cái kiên cường mạnh mẽ, thanh cao khoát đạt của thiếu niên kia không?
Mỉm môi cười gượng, đáp án… thật khó mà nói…
Nhìn y, Phương Quân Càn hít một hơi sâu. Thật sự là… quá đáng tiếc…
Người này nếu có thể đứng lên được, thật sự là hoàn hảo không tỳ vết. Có lẽ
ông trời trớ trêu, đố kỵ anh tài nên chẳng có gì trở thành toàn vẹn. Vậy nên mới cướp đi đôi chân của y, hại y phải trầm luân trong bể khổ phàm
trần, kiên cường mà sống chăng?...
Gió lặng, không khí trở nên ngưng trọng, hoàn toàn thinh lặng. Khi mà thế
gian không còn âm thanh thì không biết chứa trong đó là bi ai nghẹn
ngào, hay bởi đang vật vã đấu tranh vì thương thế…
Tiếu Khuynh Vũ mặc trên người trang phục màu trắng xanh rất nhạt, tựa như
màu của ánh trăng, ngoài ra không có phục sức gì khác, bàn tay phải của y quấn một vòng dây kim tuyến. Vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa, mắt khép nhẹ,
hàng mi rậm và dài buông rủ làm Phương tiểu hầu gia thoáng nhớ đến loài
bướm lạ bắt gặp ở tự viện vài ngày trước.
“Tiếu huynh còn nhớ hôm chúng ta sơ ngộ, huynh đã nói gì không?”
Cả gan bình luận hoàng gia, tội xử lăng trì…
Tiếu Khuynh Vũ sắc mặt trầm xuống, khuôn mặt thanh tú ôn nhuận dường như có
một lớp băng sương bao phủ, mỹ lệ mà lạnh lẽo. Y chăm chú nhìn Phương
Quân Càn: “Dường như Tiểu hầu gia đang có ý ‘nhắc nhở’ tại hạ thì
phải?”. Đôi khi, ‘nhắc nhở’ và ‘uy hiếp’ cũng cùng một ý tứ. Nhưng Tiếu
Khuynh Vũ cố tình không nhắc tới hai chữ ‘uy hiếp’.
“Không, Bổn hầu chỉ muốn nói là…” – Hắn đến gần, cúi xuống thật sát “Huynh lúc đó nói những gì, ta thực không có ngh