
ảm của Phương
Quân Càn, phất tay áo bỏ đi thẳng!
Phương Quân Càn cấm khẩu.
---oOo---
(1): rồng phượng ở giữa người: ý nói tư chất thanh quý, cao nhã nổi bật.
(2): sinh ra 3 lần mới được vinh hạnh đó.
Trăng sáng.
Tiếu viện.
Tiểu viện.
Dưới ánh trăng, có Tiếu Khuynh Vũ.
Ở tiểu viện, có công tử Vô Song.
Lúc này, Tiếu Khuynh Vũ ngồi một mình một góc sân, thổi tiêu. Tiếng tiêu
không liền lạc, đang thổi, bỗng đứt, rồi tiếp tục, lại đứt quãng… Dường
như người thổi không có chủ định, nhưng tiêu âm cứ theo gió mà ngân lên, thành vần thành điệu.
Tiêu thanh u oán, êm ái du dương, thật động lòng người.
Tiếng tiêu mang theo tịch mịch cùng sầu thương, ẩn hiện trong đó là sự chống
chọi cô độc, bế tắc cùng sự vùng vẫy tranh đấu tuyệt vọng đến tóe máu
tươi. Người bình thường nghe một lúc, không hiểu sao chợt thấy nổi da
gà, kinh tâm động phách. Nhưng mà, trong sự bi thống đau thương, cũng
thoáng mơ hồ một chút âu lo, hoảng hốt.
Này phong hoa tuyết nguyệt, này gió xanh đùa giỡn, này mưa hoa tuôn rơi, này sông băng núi tuyết.
Tiếng tiêu kia như oán, như thương, như than, như khóc, lúc thắt ngặt, khi
bình thản, nửa như đoạn tuyệt, nửa còn vấn vương, tình tang tha thiết,
nhấn nhá ngân nga, mong manh như sợi tơ mành, tĩnh lặng tựa chỗ hồ sâu,
mơ hồ tiếng sênh hòa nhịp, thấp thoáng bóng dáng múa ca, thì thầm chuyện viên khuyết tam sinh, vui buồn tan hợp.
Đang lúc cao trào, tiêu rời khỏi môi, ngưng bặt.
“Công tử, đêm đã về khuya, nên về phòng nghỉ thôi!” – Một đại hán đến bên cạnh Tiếu Khuynh Vũ. Người cao bảy thước, tráng kiện cao lớn, gương mặt chất phác hiền từ, tròn trịa mà đôn hậu. Hai thái
dương nhô cao, hơi thở đều đặn, chân bước nhẹ nhàng dường như không chạm đất, bước đi không nghe ra đến nửa tiếng động nhỏ, thật sự là cao thủ
hiếm thấy trên đời! Tiếu Khuynh Vũ trầm ngâm suy tư, bàn tay phải quấn
vòng kim tuyến chậm rãi vuốt lọn tóc dài, tư thế ung dung mà tịch mịch.
“Công tử…” – Đại hán muốn nói gì đó, lại thôi. “Lao thúc, đêm nay trăng
sáng quá, ta muốn ngắm thêm một chút nữa!”. Y xem người hầu này như phụ
thân, như huynh trưởng, do vậy ngữ khí cũng khách khí dị thường. Lao
thúc thấy dường như đêm nay, ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ ngắm trăng càng thêm cô tịch…
“Công tử, người phải chăng đang nghĩ đến Phương tiểu hầu gia?” – Lao thúc từ
tốn hỏi, “Phương tiểu hầu gia là nhân tài hiếm có đương thời. Còn công
tử bên cạnh không có mấy bằng hữu thân thiết, giả như Phương tiểu hầu
gia có thể cùng công tử kết thành tri âm, lão bộc thật sự là mừng thay
cho người!”, “Loại ý nghĩ này có nghĩ cũng chớ nói ra, mà tốt nhất là
đừng nên nghĩ tới…”. Khuôn mặt Tiếu Khuynh Vũ trở nên lãnh đạm, trầm
giọng: “…nếu không sau này chúng ta ngay cả chết như thế nào cũng không
biết đâu!”
Tiếu Khuynh Vũ thoáng chau mày, bộ dáng y khi chau mày suy tư cũng phảng phất như minh nguyệt rọi thiên nhai.
Lao thúc than thầm, ông hiểu rất rõ công tử của mình. Y sở hữu trí tuệ
tuyệt đỉnh, có thể đổi thay thế sự, đồng thời là ý chí mãnh liệt, kiên
định quật cường, vậy mà từ nhỏ hai chân đã có biến, di chuyển bất lợi,
làm sao khiến người ta không khỏi tiếc cảm mà thở dài?
Tiếu Khuynh Vũ hai tay đan vào nhau, ngồi lặng lẽ, cô độc một góc, ngẩng đầu vọng nguyệt.
Dưới trăng, y im lìm lặng lẽ.
Thanh tĩnh.
Thần thái cao ngạo mà đoan trang, y phục thanh nhã chỉnh tề.
Kiên định đường hoàng, không chút xao động bối rối.
Y nhìn trăng tròn vành vạnh, đột nhiên se sẽ thở dài…
“Đêm dài dăng dẳng, chẳng có lòng dạ nào dỗ giấc. Ta còn tưởng chỉ có mình
ta lo âu phiền não không thể ngủ được, nào ngờ cả Tiếu huynh cũng theo
ta, đồng bệnh tương lân. Chẳng rõ điều gì khiến Tiếu huynh vọng nguyệt
thở dài?” – Một nam tử hồng cân rực rỡ, phong thái tiêu cuồng xuất hiện
giữa ánh trăng. Hắn tà tà ngồi trên nóc nhà. Áo trắng, choàng bên ngoài
một lớp hắc sa, hồng cân thật dài tung bay trong gió. Ánh trăng thật lớn và tròn lẳng lặng tỏa ra thứ ánh sáng yêu dị phía sau nam tử ấy, có cảm giác hắn từ trong ánh trăng mà bước ra vậy.
“Thiếu gia!” – Lao thúc có vẻ căng thẳng, nhưng Tiếu Khuynh Vũ đã khoát tay
ngăn lại, y bất động thanh sắc, lên tiếng: “Nửa đêm, gió thổi trên ấy
rất lạnh, Tiểu hầu gia không lạnh sao?”, “Hahaha…” – Phương Quân Càn
cười ha hả chẳng chút hảo ý, trên người hắn toát ra sức cuốn hút mê hoặc khó ai bì kịp. Vẻ đẹp của hắn có lẫn nét tà mị, nhưng không phải kiểu
đẹp của phấn son, mà ngược lại, phong thái đường hoàng mà kiêu dũng.
Chân hắn khẽ nhún, người tung lên khỏi mái nhà, ung dung phiêu diêu,
thân vừa rơi xuống đất liền xoay người, loáng cái đã di chuyển đến trước mặt Tiếu Khuynh Vũ. Chỉ thấy hắn tóc đen tung bay, hồng cân nhảy múa,
trên khuôn mặt cố hữu nụ cười có thể điên đảo chúng sinh. Tiếu Khuynh Vũ không thể không thừa nhận, nam nhân này quả có thừa mị lực.
Phương Quân Càn cung tay, mỉm cười: “Ta đến đây thật đã quấy rầy nhiều quá!”
“Đã muộn như vậy, Tiểu hầu gia thật nhã hứng!” – Tiếu Khuynh Vũ mời hắn vào thư phòng, “Lao thúc, pha trà đón khách! Tiểu hầu gia, hôm nay lầu Lý