
như thể
toàn bộ cái đúng đều thuộc về mình, khi nói chuyện với ai, họ đều giữ
thái độ khăng khăng cố chấp hòng đánh gãy lập luận của kẻ ấy, ngay sau
đó dùng lời lẽ để xoay chuyển vấn đề theo hướng mà họ cho là có lý để
thỏa mãn cái tôi, cho rằng mình là đúng, là tốt nhất. Bọn họ chỉ cần
người nghe mình nói, nhưng ngay bản thân họ lại chẳng bao giờ nghe người khác nói gì.
Những lúc như vậy, Phương tiểu hầu gia luôn luôn tự giác, tự biết thời biết
thế mà chuyển từ vị trí người nói sang vị trí người nghe – căn bản vì
hắn không muốn những lời nói của mình đâm ra lãng phí vì những kẻ như
vậy.
Nhưng, Tiếu Khuynh Vũ không phải hạng người đó, những thứ y thông hiểu thực sự rất nhiều, cơ hồ không gì không nghe, không gì không biết, nhưng y sẽ
không bao giờ khoe mẽ chứng tỏ sự xuất sắc của mình khi nói chuyện với
kẻ khác. Rất nhiều lúc, Tiếu Khuynh Vũ chỉ mỉm cười mà sắm trọn vai một
thính giả hoàn hảo, nhưng đó không có nghĩa là chỉ lắng nghe và thỉnh
thoảng gật gù phụ họa, ở rất nhiều vấn đề mấu chốt, y đều có thể nêu vài ý kiến giải tự bản thân cảm nhận một cách sâu sắc thấu đáo, thường
thường những lời đó đều rất đúng lúc và đúng trọng tâm của vấn đề. Do
đó, hai người thoải mái đàm luận, bất kể đó là vận mệnh triều chính,
quốc quân đại sự hay chỉ là những chuyện nho nhỏ thú vị hằng ngày trong
chốn nhân gian.
Phương Quân Càn biết y di chuyển không tiện, nhưng mà ngồi đàm đạo cùng y, từ
những chuyện thâm cung cố cựu, cho đến những thế lực bí hiểm chốn giang
hồ, y đều thông suốt tường tận, lý giải mạch lạc rõ ràng, không chút khó khăn. Phương Quân Càn bỗng nhiên nghĩ, người ngồi trước mặt hắn – Tiếu
Khuynh Vũ – rõ ràng là một nam nhân rất có mị lực, rất đặc biệt. Ngồi
trò chuyện cùng y, tự nhiên trong lòng phát sinh một cảm giác tín nhiệm, dường như được khơi dậy từ trong tiềm thức, trên người y tỏa ra một khí chất rất khác lạ, chừng nào y còn nghe người ta nói chuyện, chừng đó
người ta còn cảm thấy mình được tôn trọng. Thảo luận một vấn đề gì đó
với y, tựa như đã tìm được tri âm.
Tri âm…
Đêm càng khuya, trăng đã chếch góc tường, đào hoa ngoài sân tiểu lâu bay lả tả trong gió, hương hoa cùng ánh trăng tàn hòa quyện, mờ mờ ảo ảo.
Phương Quân Càn nhẹ nâng chén trà, ánh mắt ôn hòa bình thản mà thẳng thắn
thành khẩn nhìn thẳng Tiếu Khuynh Vũ: “Ta vẫn có ý muốn xem huynh là
bằng hữu.”. Hắn nói “Không ngờ rằng huynh cũng có thể trở thành tri âm!”
---oOo---
(1), (2), (3): Đối với mỗi loại trà, người Trung Hoa cũng có mỗi cách thưởng thức khác nhau. Trà Long Tĩnh, để cảm nhận được trọn vẹn hương vị cần
phải chuẩn bị đầy đủ trà cụ gồm: 1 chén tống thủy tinh, 1 thẻ hương
(nhang), 1 ấm trà bằng sứ màu trắng, 1 lư hương,1 khay trà bằng gỗ sơn
mài có khe hở, 2 bình nước sôi, một hộp đựng trà, 1 bộ dụng cụ pha trà, 1 cái khăn, mỗi người uống tối đa ba chung và phải trải qua 12 bước như
sau:
1. Điểm hương – phần hương trừ vọng niệm: đốt hương tiêu trừ tạp niệm, tĩnh tâm.
2. Tẩy bôi – băng tâm khứ phàm trần: dùng nước sôi rửa chung trà cho sạch bụi.
3. Lương thang – ngọc hồ dưỡng thái hòa: châm nước sôi (khoảng 80ºC) vào ấm sứ.
4. Đầu trà – thanh quan nghênh giai nhân: cho trà khô vào chén tống thủy tinh.
5. Nhuận trà – cam lộ nhuận liên tâm: rót nước ấm từ ấm sứ vào khoảng 1/3
chén tống, vừa đủ ngập trà, nước này sau đó sẽ đổ đi, có tác dụng làm
sạch lá trà.
6. Trùng thủy – Phượng hoàng tam điểm đầu: rót nước ấm từ trên cao vào
chén tống thủy tinh, không rót liền một lần mà ba lần nghiêng, ba lần
đứng sao cho không để cho dòng chảy của nước bị đứt đoạn, giống như chim phượng gật đầu chào hỏi khách thưởng trà.
7. Phao trà – Ngọc bích trầm thanh giang: dùng dụng cụ pha trà khuấy cho
trà hòa vào nước ấm, lá trà thấm nước sẽ từ từ chìm xuống đáy.
8. Phụng trà – Quan Âm phủng Ngọc Bình: Phật Quan Âm trong truyền thuyết
bên người luôn mang theo một chiếc Ngọc Bình cam lộ, cam lộ trong bình
có thể tiêu tai khứ bệnh, cứu khổ cứu nạn. Chủ nhân đem trà đã pha (ví
như cam lộ trong bình ngọc) mời quan khách, mang ý nghĩa chúc phúc khách nhân cả đời bình an.
9. Thưởng trà – xuân ba triển kỳ thương: đây là bước thú vị nhất trong
toàn bộ quá trình ẩm trà, quan sát hình dạng lá trà nở ra trong nước,
nếu là một lá một mầm thì gọi là Kỳ thương, một mầm hai lá gọi là Tước
thiệt (lưỡi chim sẻ), tùy theo hình dạng mà bàn về vận khí của mỗi
người.
10. Văn trà (nghe trà) – tuệ tâm ngộ trà hương: thưởng trà tức là thấy,
nghe và phẩm vị trà. Nghe trà là dùng cả tâm linh để cảm nhận hương trà
thanh u thanh nhã, nghe được sự tuần hoàn của thiên nhiên, vũ trụ…
11. Thưởng trà – đạm trung phẩm trí vị: lục trà tuy thanh đạm nhưng có vị
ngọt thanh khiết, thuần túy, dùng lưỡi để cảm nhận hương vị dịu dàng của trà.
12. Tạ trà – tự châm nhạc vô cùng: khách nhân tự rót trà để uống.
(Nguồn: baike.baidu)
(4): Trích ‘Đại quan trà luận’ của Tống Huy Tông
Từ sau đêm trò chuyện tâm giao đó, hầu như đ