
e rõ, Tiếu công tử ạ!”. Tiếu Khuynh Vũ thoáng bật dậy, rồi mỉm cười: “Ta cũng quên rồi!”
Hai người chăm chăm chú chú nhìn đối phương, rồi bỗng nhiên cùng bật cười…! Cả hai đều là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh trong thiên hạ, mà những
kẻ thông minh nhiều lúc không cần ngôn ngữ cũng thấu hiểu được nhau. Nói ít mà vừa đủ để hiểu, không cần ngôn từ dông dài thừa thãi. Nói cho
nhiều cho lắm, có khi còn mang họa sát thân.
Một thiếu nữ xinh đẹp từ phía sau giả sơn đi ra: “Biểu ca!”
Phương Quân Càn đã từng gặp qua, chính là tiểu cô nương ở rừng đào bên hồ Bích Thủy. Lúc này đây, thiếu nữ mặc trang phục màu xanh nhạt bằng lụa mỏng, môi cười ngọt ngào, da trắng tựa tuyết, vẻ xinh đẹp tinh lệ khiến người ta phải lóa mắt.
“Lại là ngươi?” – Thiếu nữ đương nhiên nhớ rõ Phương Quân Càn.
Thực tế là, rất ít người có thể quên Phương tiểu hầu gia.
Có thể nói trong kinh thành, Phương tiểu hầu gia là tình nhân trong mộng
của biết bao tiểu thư khuê các, là mẫu trượng phu lý tưởng để thành
thân.
“Ngươi là bằng hữu của biểu ca sao?” – Thiếu nữ lạnh nhạt hỏi hắn.
Phương Quân Càn đối với thiếu nữ nhan sắc mỹ lệ khả ái này rất có cảm tình. Mà thực sự hắn đối với nữ nhân thanh nhã xinh đẹp đều có cảm tình. Hắn
cũng rất được nữ nhân yêu mến, đối với phụ nữ luôn nho nhã lễ độ, lúc
thì thân ái quyến luyến, lúc lại lạnh lùng chừng mực.
“Đúng rồi! Ta là hảo bằng hữu của Khuynh Vũ. Hôm nay gặp cô nương đây thật là tam sinh hữu hạnh (2), chẳng biết phải gọi cô nương là chi?”
Thiếu nữ nghênh cái mũi xinh xinh: “Cái gì hảo bằng hữu? Mở miệng ra là thấy
không đàng hoàng rồi. Bằng hữu của biểu ca luôn gọi huynh ấy hai tiếng
‘Công tử’, chưa từng nghe ai gọi thẳng ‘Khuynh Vũ’ như ngươi. Ngươi đối
với biểu ca thân thuộc lắm sao? Dám nói năng thân mật như vậy?” Thiếu nữ này đối với Phương Quân Càn hoàn toàn không chút khách khí.
Chẳng biết vì sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn và biểu ca đứng cùng nhau,
trong lòng nàng đã nhen nhóm một cảm giác bất an lạ lùng. Bởi vì sự lo
lắng khẩn trương đó nên nàng càng trở nên ác cảm.
Nam tử tướng mạo anh tuấn cao quý, vai quàng hồng cân này dường như đã định để trở thành kẻ thù suốt kiếp của nàng.
“Y Y, muội thất lễ rồi!” – Thanh âm Tiếu Khuynh Vũ nhỏ nhẹ, thậm chí có
thể nói là ôn hòa, mềm mỏng cũng không sai, nhưng là loại lời nói kiên
quyết, không giận dữ mà vẫn đầy uy lực, khiến cho người nghe không cách
nào chống đỡ nổi. Y Y lập tức im miệng.
“Đây là biểu muội của Tiếu mỗ, Lâm Y Y – ái nữ của đương kim thừa tướng Lâm
Văn Chính Lâm thừa tướng. Y Y, vị này là con trai duy nhất của Định Quốc Vương gia, Phương Quân Càn Phương tiểu hầu gia, muội không được vô
lễ!”, “Dạ!”, Y Y miễn cưỡng, giả bộ làm mặt quỷ hù dọa Phương Quân Càn, nắm tay dứ dứ tỏ ý không phục.
Phương Quân Càn không khỏi buồn cười, hắn cảm thấy tiểu cô nương này thực sự
rất đáng yêu. Nàng đối với Tiếu Khuynh Vũ thực luôn tỏ ý yêu thương và
bảo vệ, nhìn từ xa cũng thấy được điều đó.
“Biểu ca ta về thôi! Huynh xem, trời đã về chiều rồi kìa…” – Lâm Y Y làm
nũng, “Y Y, muội về trước đi!”, Tiếu Khuynh Vũ phủi nhẹ cánh hoa rơi
trên áo, tư thái cao quý tao nhã, “Trời chiều rất dễ chịu, ta muốn cùng
Tiểu hầu gia trò chuyện một lúc nữa!”, “Biểu ca…”. Nàng không chịu,
nhưng bắt gặp Tiếu Khuynh Vũ đang trầm mặt xuống, lập tức ý định chống
trả bị kềm hãm lại, đành ngoan ngoãn rời bước.
Phương Quân Càn tinh nghịch phán: “Nàng thích huynh!”
“Ta từ nhỏ hai chân đã không tiện, Y Y vì thương hại mà luôn bên cạnh, chăm sóc cho ta, hai chúng ta thanh mai trúc mã, tình thân như huynh muội.” – Y mân mê vòng kim tuyến trong tay, một cơn gió nhẹ thoảng tới.
“Huynh giả vờ!” – Phương Quân Càn cười gian, “Huynh biết rõ nàng đối với huynh không phải thứ tình cảm đó!”. Tiếu Khuynh Vũ nén giận, nói: “Phương
Tiểu hầu gia, ngươi thật hơi bị nhiều chuyện nha!”, “Quá khen rồi!”,
Phương Quân Càn da mặt rất dày, lơ đễnh nói: “Kỳ thực ta thấy mình cũng
có ít nhiều tiềm chất của bà mai đó!”
Tiếu Khuynh Vũ hết nhịn nổi, đôi môi xinh đẹp nhếch một nụ cười lãnh đạm:
“Những lời này để cho Định Quốc Vương gia nghe được, có phải bức người
tức chết không?”. Nụ cười của y dường như có thể xua tan mùa đông giá
rét, xuân đáo hoa khai, trời đất đang âm u liền trở nên quang đãng sáng
sủa, trăng sáng cũng phải nhoài khỏi mây. Vết chu sa đỏ thắm giữa trán
càng thêm long lanh tiên diễm, làm sắc nét mi thanh, làm lung linh mục
tú.
Trong giờ khắc này, Phương Quân Càn dường như có ảo giác một đóa u lan đang
nhẹ nhàng chui ra từ băng tuyết, làm sương tan tuyết rã, mây thẫn thờ
trôi.
“Huynh nên cười nhiều hơn một chút” – Hắn nói rất thật lòng, “Ta thấy huynh cười thực rất đẹp, cũng rất đáng yêu. Tuy ta cũng biết huynh rất không thích ai đó hình dung huynh kiểu như
vậy!”
“Phương Quân Càn…” – Nụ cười trên môi họ Tiếu tắt lịm, y ngồi lại ngay ngắn
trên luân y, trầm tĩnh, lạnh lùng như thanh bảo kiếm nghìn năm giấu dưới đáy hồ, “Ngươi biết không, có nhiều lúc ngươi thực khiến người ta thấy
không thể ưa được!”. Nói xong không thèm để ý tới biểu c