Insane
Kí Ức Độc Quyền

Kí Ức Độc Quyền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323473

Bình chọn: 8.5.00/10/347 lượt.

ng, phóng qua con đường nhỏ bên kia. Một loạt các hành động

này khiến tôi cảm giác được một dòng chảy nóng từ trong người đang hướng nhanh xuống. Bụng co giựt, đau đến mức khiến tôi khó đứng thẳng người.

Mộ Thừa Hòa chạy nhanh tới bên tôi, cúi người xuống, lại nói: “Mau leo lên, anh cõng em.” Hình như có hơi giận rồi.

Nhưng tôi vẫn đứng yên một chỗ không động đậy.

Còn tưởng rằng chúng tôi sẽ còn chiến tranh như thế một lúc nữa, ngờ đâu

anh ấy chợt nói: “Có phải anh càng khó chịu, thì em càng vui phải

không…..” Thần sắc ảm đảm.

“Em không có.”

“Làm sao mà không có?” Mộ Thừa Hòa thấp giọng phản bác lại tôi, “Rõ ràng em

biết rằng chỉ cần em không vui, hoặc cảm thấy không khỏe thì anh sẽ đau

lòng, nhưng em vẫn cứ làm như vậy.”

“Em không có, không có, không có.” Tôi bắt đầu không biết mình đang nói gì.

“Tiết Đồng, nếu em ghét anh, em có thể dùng cách khác để chọc giận anh, nhưng em đừng tự hành hạ bản thân.” Anh ấy cúi thấp đầu.

“Em đâu có ghét anh?!” Tôi lập tức phản bác.

Anh ấy vẫn chỉ mang nét mặt ảm đạm đứng đấy, không đáp lại câu nói của tôi.

Tôi chợt cảm thấy uất ức, “Em ghét anh hồi nào, em đâu có… Em chỉ cảm thấy

trong lòng rất khó chịu, và hung thủ làm cho em phải bị như thế chính là anh, nên em muốn anh cũng phải khó chịu, ngờ đâu….. ngờ đâu thấy anh

khó chịu, tim của em lại như bị dao xén vào vậy, lại càng đau hơn.”

Trước khi quen biết Mộ Thừa Hòa, tôi không thích khóc. Nhưng khi nói hết

những lời này, tôi cảm thấy mình vừa ngốc lại vừa buồn cười, nhớ lại

những lần trước khi cố tình muốn chọc giận anh ấy, nước mắt đã bất chợt

tuôn rơi, rơi ở trước mặt anh ấy.

Mộ Thừa Hòa thấy vậy vội ôm tôi vào lòng, không ngừng nói: “Lúc nãy còn tự nhiên mà, sao lại khóc rồi. Cũng tại anh hết, tại anh cả. Em nói gì

cũng được, anh không giận, anh không đau lòng nữa……”

Anh ấy từ bỏ hết mọi lập trường của mình lúc nãy, chỉ dỗ dành tôi, gần như là nuông chiều.

Hai mươi mấy năm cuộc đời, chưa bao giờ có người chiều chuộng tôi như vậy.

Lúc nhỏ mỗi khi tôi khóc, mẹ sẽ bực dọc, bà nội sẽ mắng tôi vô dụng. Tôi không giống những đứa trẻ khác, hễ khóc là sẽ được những gì mình muốn.

Dần dần, tôi không thích khóc nữa, vì vậy, tôi chưa bao giờ xem nước mắt là vũ khí hay là gì đó quý giá. Nhưng, với Mộ Thừa Hòa, nó hoàn toàn

khác biệt.

Anh ấy ôm lấy tôi, ôm rất chặt, giống như nước mắt của tôi chính là điểm yếu chí mạng trong đời anh vậy.

Tiếng chít chít của côn trùng từ đâu đó vọng đến, anh ấy gọi nhỏ như dò thám: “Tiết Đồng?”

“Chuyện gì?” Tôi hỏi nhỏ.

“Anh chưa cõng em bao giờ. Cho anh cõng em một lần, được không?” Anh ấy cũng hỏi nhỏ.

Tôi do dự một lúc, cuối cùng gật đầu, lau đi nước mắt trên mặt.

Khi mới bắt đầu, toàn thân tôi đều cứng đơ, thậm chí tôi không dám thở

mạnh, chỉ sợ làm anh ấy mệt. Lát sau, tôi phát hiện sự lo lắng này của

mình là dư thừa, Mộ Thừa Hòa mạnh mẽ hơn tôi tưởng rất nhiều. Thế là,

tôi từ từ nằm lên lưng anh ấy, hai tay vòng qua cổ của anh, đầu khẽ kề

vào vai anh.

“Em còn đau không?”

“Đau.” Thật ra thì đã không mấy đau nữa rồi, nhưng con ác ma trong lòng tôi

bắt tôi phải trả lời như thế. Có lẽ đúng thật như Mộ Thừa Hòa nói, nhìn

thấy anh ấy khẩn trương vì tôi, tôi sẽ thấy mãn nguyện.

Con đường trải đá này tuy cũng rộng những hai ba mét, nhưng khập khiễng và

khó đi vô cùng, lại không có đèn, chỉ có thể cậy vào ánh trăng và đèn

đường hắt vào từ con phố bên ngoài, vì thế anh ấy đi rất chậm.

“Anh cố gắng đi vào chính giữa nha, nhìn thấy cái gì đen đen cũng đừng giẫm vào, nói không chừng là rắn đấy.”

“Ừm.” Anh ấy đáp.

“Anh lớn lên ở trung tâm thành phố phải không, chưa từng đi đường núi?”

“Có đi chứ, nhưng không nhiều, hơn nữa đều do ba anh cõng.”

Nhắc đến ba của anh ấy, tôi không kìm được lòng, áp mặt vào cổ anh.

“Ba của anh chắc chắn là một người cha rất giỏi giang.”

Mộ Thừa Hòa trầm lặng một lúc mới nói: “Không phải. Có lẽ ông ấy là một người giỏi giang, nhưng không hẳn là một người cha tốt.”

“Tại sao?”

“Một người cha tốt sẽ không như ông ấy, bỏ lại con của mình……”

Tôi không lên tiếng.

Đi được vài bước anh ấy mới lại nói: “Nhưng cũng không thể trách ông ấy, đều là lỗi của anh.”

Chúng tôi đã qua nửa đoạn đường, anh ấy quay đầu lại hỏi: “Em còn đau không?”

Lần này tôi không dám làm càn nữa, thành thật trả lời: “Hết đau rồi.”

Nghe thấy thế, hình như anh ấy an tâm hơn, thở phù nhẹ nhõm, song cũng không có ý định thả tôi xuống, chỉ tiếp tục đi.

Tôi nói: “À phải, em đã nghĩ ra mình muốn làm gì rồi. Năm sau em sẽ đi thi

chương trình nghiên cứu sinh của học viện phiên dịch, hình như sẽ bắt

đầu ghi danh từ tháng sau. Tóm lại, em sẽ vừa làm việc bên này, vừa ôn

tập để đi thi, không phí thời gian, lại còn có thể kiếm tiền. Lúc trước

em cứ ước được dịch cabin, cho dù không thành công, nhưng chí ít em đã

từng nỗ lực, sau này cũng không hối hận.”

“Có chí thì nên.” Anh ấy cười.

“Ngoại ngữ hai em chọn tiếng Nga đấy. Anh phải ôn tập cho em.”

“Được thôi.” Lại cười.

Chỉ một đoạn đường ngắn, tôi nằm trên lưng anh ấy, cảm nhận được hơi ấm và

hơi thở từ một con