
hét thật to, nhưng lại sợ Mộ Thừa Hòa ở kế bên phòng nghe thấy,
cũng sợ bị bảo vệ bắt giữ. Và rồi tôi nhảy lên giường, giấu nguyên cả
mặt mình dưới gối, dùng hết sức siết chặt nệm. Cuối cùng, tôi quyết định gọi cho Bạch Lâm, mặc kệ bây giờ có đang là giờ ngủ hay không, nếu
không tìm một người để nói ra, tôi không biết mình có thể kiên trì đến
sáng mai mà không bị điên hay không.
Ngờ đâu Bạch Lâm bị đánh thức nửa đêm lại bình tĩnh hơn tôi rất nhiều, nó
nghe tôi tường thuật xong thì nói bằng giọng mang đầy ý sâu xa: “Tiểu
Đồng….”
“Sao?”
“Cậu đã bỏ thuốc gì cho Mộ Thừa Hòa phải không?”
“…… đâu có.” Câu hỏi này làm tôi muốn đập nó.
“Cậu trút thầy uống rượu?”
“Không có.”
“Thầy Mộ thần trí không tỉnh táo? Não co giật?”
“Không thể nào. Một phút trước đó thầy còn nói chuyện với mình mà.”
“Vậy tiếp đó?”
“Tiếp đó gì?”
“Thì sau khi hôn, rồi sao nữa?”
“Chúng mình về khách sạn.”
“Trên đường về có nắm tay không?”
“Không có.”
“Có nói gì không?”
“Hình như có nói hai câu.”
“Câu gì câu gì?” Bạch Lâm phấn chấn tinh thần.
“Câu thứ nhất là, muộn quá rồi, chúng ta về thôi.” Tôi hồi ức lại mà tim đập thình thịch, “Câu còn lại là, cay quá.”
“Cay quá?”
“Ừm, lúc đó mình mới ăn xong bắp nướng đầy ớt, chắc làm thầy ấy cay mất rồi.”
“……”
“Cậu nói xem,” Một lúc sau, cuối cùng tôi cũng không kìm được lòng hỏi, “Thầy thích mình phải không?”
“Mình thấy tội nghiệp cho Mộ Thừa Hòa thật.” Bạch Lâm không trả lời, trái lại nói bằng giọng than thở.
“Tại sao?” Rõ ràng là tôi đáng thương hơn.
“Nếu thầy ấy thật sự là đầu óc có vấn đề thì cũng còn đỡ, chứ thầy mà thích cậu thật thì đúng là bất hạnh.”
“Cái gì gọi là thích mình thì bất hạnh?”
“Vì cậu đần độn. Bắt người ta phải cưỡng hôn cậu luôn cậu mới cảm thấy ‘hình như’ người ta thích cậu.”
“Thì lúc trước mấy cậu cũng đâu có cảm thấy Mộ Thừa Hòa thích mình!” Tôi không phục.
“Lúc trước tụi mình chỉ nghe một phía từ cậu, chưa từng thấy thầy ấy đối xử
với cậu thế nào, đương nhiên bị cậu làm cho nhầm lẫn rồi.”
Tiếp đó, chúng tôi im lặng một lúc lâu.
“Cậu cảm thấy thầy ấy bắt đầu thích từ lúc nào?” Bạch Lâm hỏi.
Lời của Bạch Lâm làm tôi hồi tưởng lại toàn bộ những chi tiết dù nhỏ nhất có liên quan đến Mộ Thừa Hòa.
Đầu tiên, để xem đã, tôi bắt đầu thích Mộ Thừa Hòa từ giây phút nào nhỉ?
Thi cuối kỳ, thoát chết từ tay anh ấy.
Anh ấy đến dạy thế, trong phòng làm việc, anh ấy nâng cằm tôi lên dạy tôi phát âm.
Tôi và Bạch Lâm leo tường ra ngoài, anh ấy nhận được điện thoại của tôi vào lúc nửa đêm, liền đến sở cảnh sát đón chúng tôi.
Sau khi cùng Bành Vũ xem triển lãm hàng không, anh ấy quấn khăn choàng lên cổ tôi.
Đêm giao thừa, anh ấy ôm tôi, nói chúc mừng năm mới.
Trên chuyến xe đường dài, anh ấy phát bệnh đột xuất, ‘Tiết Đồng, không cần’, sau đó nắm chặt tay tôi.
Khi nhìn thấy thi thể của Trần Nghiên, anh ấy lúng túng dỗ tôi, lau nước mắt cho tôi.
Tất cả tất cả về Mộ Thừa Hòa giống như những giọt mưa xuân thấm nhuần mọi
vật, rơi vào trái tim của tôi, giờ đây nghĩ lại, tôi thậm chí không biết mình rơi vào ma trưởng của anh ấy từ lúc nào.
Vốn dĩ đã hạ quyết tâm dứt bỏ mọi nhớ nhung với anh ấy, nhưng đến cuối cùng mới biết điều này là vô ích biết dường nào.
Vậy còn Mộ Thừa Hòa? Anh ấy bắt đầu nảy sinh tình cảm lạ kỳ này với tôi từ khi nào?
Lâu này tôi luôn cảm thấy, hễ tôi tiến lên một bước, anh ấy sẽ lui lại hai
bước. Sau đó, đến khi tôi đã từ bỏ rồi, không làm phiền anh ấy nữa, chui trở về vỏ ốc của mình, thì anh ấy lại từ từ tiếp cận tôi.
“Nhưng mà nè, tụi mình cũng đều bị cậu lây cho căn bệnh đần độn rồi.” Bạch Lâm nói, “Bây giờ nghĩ lại, đúng thật là như vừa tỉnh giấc.”
“Nếu nói như cậu, vậy tại sao thầy ấy lại không nói trực tiếp với mình?”
“Vậy sao cậu không nói trực tiếp với người ta, rằng cậu thích người ta?”
“Đó là vì mình không biết người ta nghĩ như thế nào.”
“Thì đó, vật tụ theo loài, người tụ theo đoàn.” Bạch Lâm lại dạy bảo.
“Vậy tiếp theo đây mình phải làm gì?” Tôi rất quan tâm vấn đề này.
“Việc này không cần cậu phiền não.”
“Tại sao?”
“Mộ Thừa Hòa cưỡng hôn cậu chứ có phải cậu cưỡng hôn hắn đâu, có gì phải lo lắng chứ. Đêm nay người cần phải phiền não, thao thức trắng đêm, phải
là Mộ Thừa Hòa.”
“Ừ ha!”
Nhưng sự thật lại không phải như thế.
Hôm sau trên đường đi về, tôi không có chút tinh thần vì đôi mắt sưng phù
của mình. Còn Mộ Thừa Hòa, con tim của anh ấy đang thấp thỏm thế nào tôi không hề cảm nhận được, trái lại vẻ mát rượi điềm tĩnh lại hiện rõ trên mặt, là một mẫu đối lập vô cùng rõ ràng so với ánh mặt trời chói chang
trên cao.
Thời tiết sang nay tương đối mát, do đó anh ấy không mở máy điều hòa, mặc
cho gió biển ùa vào buồng xe. Tôi lén nhìn Mộ Thừa Hòa, ánh mặt trời rọi vào bàn tay đang giữ tay lái của anh ấy, có thể nhìn thấy huyết quản
bên dưới mu bàn tay. Luồng gió biển mang vị mặn ấy làm rối mái tóc của
anh ấy. Xem ra tâm trạng của Mộ Thừa Hòa không tệ, hoàn toàn là nét mặt
của một người trong sáng ngay thẳng. Như thế trái lại lại làm tôi thấp
thỏm, tôi không khỏi hoài nghi đêm qua có thật chỉ là giấc mơ c