
ng hồ để đi vòng qua đảo. Tôi còn
phát hiện, trên đảo này ngoài nhà vệ sinh công cộng và bến tàu ra, thì
kiến trúc duy nhất còn lại chính là tòa nhà có hình dáng như con thuyền
này.
“Đây là gì vậy?”
“Khách sạn.”
“Khách sạn? Có người đến đây ở sao?”
“Ừm, nghe nói khách đông thường xuyên. Tối nay chúng ta cũng ở đây.”
“Chúng ta không về sao?”
“Trễ quá rồi, lát nữa là hết thuyền rồi.” Mộ Thừa Hòa nói xong thì hỏi lại, “Em muốn về?”
Tôi vội lắc đầu như cái trống lúc lắc, sao lại muốn về chứ.
Mộ Thừa Hòa ở phòng kế bên, tất cả các phòng trong khách sạn này đều nhìn
ra được biển cả. Bên dưới là một hồ bơi nước ngọt, trẻ con đang đùa giỡn dưới đó, tiếng cười con nít hòa lẫn vào nhau, làm cho người nghe cũng
vui lây.
Bãi tắm buổi sang giờ đây đã hoàn toàn biến thành một cảnh tượng khác dưới ánh hoàng hôn.
Đại đa số những du khách đều đã rời khỏi đảo, những người còn lại đều trú
lại trong khách sạn. Bên lề đường là những hàng ăn hải sản, ở một bên
khác là sân khấu, có hẳn màn hình và đèn chiếu. Một ban nhạc đang biểu
diễn trên đó, người hát chính đang cầm micro nhìn ra biển lớn rống hát.
Người thì ngồi ở bên dưới uống rượu. Người thì gọi hàng ăn, bày ra ngồi ăn ngay bên dưới sân khấu.
Đến lúc này tôi mới biết hóa ra người ở lại trong khách sạn thật sự rất nhiều.
Dùng một ít thức ăn xong thì tôi chạy ra bãi biển, nằng nặc nói muốn xem mặt trời lặn. Nhưng không ngờ phương hướng bị sai, thế là tôi mãi đuổi theo ông mặt trời, chạy vòng quanh đảo.
“Không xem được đâu.” Mộ Thừa Hòa cười.
“Vòng qua bên kia đảo chắc chắn sẽ xem được.” Tôi không phục, nhưng cũng
không ở lại cãi lý với anh ấy, chỉ sợ vài phút nữa thôi mặt trời sẽ lặn
mất. Thế là bỏ dép ra, vừa chạy vừa nói, không thèm quay đầu lại: “Cầm
giày giúp em, em đuổi theo.”
Một mình Mộ Thừa Hòa dạo bước thong thả ở phía sau. Đợi đến khi tôi hì hục
chạy đến phía tây của ngọn đảo, mới biết được hóa ra những lời Mộ Thừa
Hòa nói là đúng. Bên ngoài bãi biển là biển, và đầu bên kia của biển
chính là chỗ đất liền mà chúng tôi đã ngồi thuyền đến đây. Mặt trời màu
cam vàng đang từ từ chìm xuống núi. Sao tôi lại không nghĩ ra chứ, cả
đường biển này đều ở phía đông của đất liền, do đó không thể nào nhìn
thấy cảnh mặt trời lặn. Tôi rầu.
Đến khi nhìn thấy Mộ Thừa Hòa từ từ bước thong dong tới, còn mang nụ cười thắng lợi, tôi càng thêm rầu.
Tôi đi trở về, lấy lại dép từ tay anh ấy, đột nhiên cảm thấy mình mới giống như một con chó con, còn anh ấy là chủ nhân vứt đĩa bay. Tôi hì hục
chạy đi nhặt đĩa bay, còn anh ấy thì ở phía sau nhìn tôi cười.
“Lần sau chúng ta đến một đảo xa đất liền hơn, chắc lúc đó em sẽ không phải thất vọng nữa.” Mộ Thừa Hòa nói.
Chúng tôi trở về chỗ bán đồ nướng khi nãy.
Bắp nướng ra có màu vàng kim, theo lời thỉnh cầu tha thiết của tôi, người
ta đã bôi lên đó rất nhiều ớt. Tôi cắn vào một miếng xong hô lên đã quá.
“Ngon thật! Đó giờ không biết bắp nướng ra lại có thể ngon đến thế.”
Tôi ăn được một lúc, phát hiện Mộ Thừa Hòa cứ nhìn tôi, thế là tôi chỉ chỉ trái bắp: “Có muốn thử không?”
Mộ Thừa Hòa vừa cười vừa xua tay, “Cay đến vậy, sao mà ăn được.”
Sau đó, tôi hí hửng giao hết thức ăn cho Mộ Thừa Hòa bảo quản, một mình chạy ra ngoài đạp nước.
Một ngọn sóng đập vào, đôi dép lê của tôi bị nước cuốn đi, tôi vừa kêu vừa
chạy theo sóng, một hồi mới nhặt lại được đôi dép, đặt gọn gàng sang một bên. Lát sau, phát hiện chúng lại rất bi kịch mà bị sóng cuốn đi nữa.
Cứ thế hết mấy lần, tôi cũng chơi đã rồi, bèn chạy trở về ngồi xuống bên cạnh Mộ Thừa Hòa, tiếp tục ăn bắp nướng.
Đến khi tôi chuyển sự chú ý ra biển mới biết rằng, trời đã tối hẳn rồi.
Tận cùng của biển có vài điểm sáng nhấp nhô, trông như một chuỗi dạ minh châu bị thả trôi trên mặt biển vậy.
“Những đốm sáng đó là gì? Thuyền cá?” Tôi hỏi.
“Hình như vậy.”
Gió biển thổi đến, xua tan khí trời mùa hè, mang đến cảm giác tươi mát.
Sóng cứ chảy lăn tăn vào bờ, dần dần tiến đến gần chúng tôi hơn.
“Thủy triều lên rồi.” Tôi nói.
“Ừm.” Anh ấy nói.
“Đang nghĩ gì?” Tôi hỏi.
“Tôi đang nghĩ,” Mộ Thừa Hòa nói: “Nếu như bây giờ có một điếu thuốc, cảm giác chắc sẽ khá lắm.”
“……..”
“Thật không muốn trở về, tối nay em sẽ ngủ ở đây.” Tôi thả người nằm xuống
bãi cát, mặc kệ cát có dính vào tóc hay không, có luồn vào quần áo hay
không.
Vô vàng ngôi sao đang treo trên bầu trời đêm sâu thẳm.
“Như vậy thoải mái hơn.” Tôi nói.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó nghe theo ý kiến của tôi, cùng nằm xuống.
“Em chỉ biết 7 ngôi sao Bắc Đẩu thôi, những ngôi sao khác đều không biết.” Tôi nói.
“Em thuộc chòm sao gì?” Mộ Thừa Hòa hỏi.
“Thiên Yết.”
“Vậy thì may mắn thật, cung Thiên Yết là chòm sao sáng nhất vào mùa hè.”
“Bây giờ có thấy được không?” Tôi hứng khởi.
“Ngôi sao rất sáng kia kìa, đó là một trong những ngôi sao trong cung Thiên Yết.” Mộ Thừa Hòa chỉ tay lên trời.
Dưới ánh mặt trăng, tôi nhìn thấy trên cánh tay của anh ấy có một vết
thương, dài khoảng một tấc. Tay áo của anh ấy vừa đủ che lại nên tôi
không hề phát hiện ra, cho đến bây giờ khi anh ấy nằm trê