
Long bị kiểm tra, cửa nhà ông ta bị bí mật lắp camera, tất cả những người đến nhà ông
ta đều bị viện kiểm soát mời đến phối hợp điều tra. Ông nói xem
lúc nước sôi lửa bỏng như thế này, ai còn dám dây dưa với người nhà ông ta?
Giám đốc làm ra vẻ giật mình bừng tỉnh, chỉ muốn cho mình hai cái bạt tai:
- Trời ơi! Sao tôi lại không nghĩ ra điều này nhỉ? Đáng chết, đáng chết! Lúc ấy tôi chỉ nghĩ Trương Hải Châu là hậu bối của ông, lúc nào cũng
ngưỡng mộ ông, vì thế gọi cậu ta đi cùng!
- Ngưỡng mộ? – Quản đốc
Tiết bật cười – Nó có thểngưỡng mộ tôi? Cái thằng này biết
tôi từ nhỏ, thanh cao kiêu ngạo. Nếu bố nó nắm quyền thì đó là ưu điểm, nhưng bây giờ thì không đáng nói!
- Đúng vậy, đúng vậy,
quản đốc Tiết phân tích rất đúng. Có điều thằng này làm việc ở công ty tôi, không thể vì bố nó mới xảy ra chuyện mà tôi đuổi nó đi được, như thế là vô đạo đức.
- Tôi biết ông lương
thiện nhưng làm ăn mà, có lúc phải nhẫn tâm chút. Thú thực lần mua bán này
chúng tôi rất hứng thú với công ty ông, nhưng nếu con trai của Trương Kiếm Long
còn ở công ty ông, tôi sẽ rất khó làm. Người khác
sẽ tưởng tôi và Trương Kiếm Long có quan hệ gì đó không trong sạch... Thực ra ông ta là sếp cũ của tôi, mà là sếp cũ
thì mỗi dịp lễ tết chỉ đến thăm mà thôi.
- Quản đốc Tiết thanh
liêm như thế nào tôi còn không biết sao? Mời ông ăn cơm còn không
được nữa là. Ông yên tâm, tôi biết phải làm thế nào rồi.
Giám đốc cảm động rớt
nước mắt, hôm qua còn chửi người ta là quân xấu xa đốn mạt, hôm nay đã trắng
trợn bợ đỡ:
- Quản đốc Tiết, ông là
quý nhân của tôi!
Sau khi cúp điện thoại,
giám đốc không để lỡ một giây nào, gọi điện thoại cho Tống Huy, sắc mặt u
ám đến đáng sợ:
- Trương Hải Châu không
thể dùng được nữa! Cậu gọi cậu ta cho tôi, để tôi xem ý cậu ta như thế nào.
Thế là Tống Huy gọi điện thoại đến phòng làm việc của Hải Châu, không có
người nhấc máy, gọi di động cũng không nhấc máy. Tống Huy sốt sắng, gọi điện
thoại cho giám đốc:
- Thằng ranh này không
biết trời cao đất dày, khôngở trong phòng làm việc, gọi di dộng cũng không nghe,
không biết đang làm trò gì.
Giám đốc tức giận:
- Cậu ta tưởng mình vẫn
là công tử sao? Hôm nay tôi phải trị cái thói vô tổ chức, vô kỉ luật của cậu ta!
Hải Châu vào phòng vệ sinh, sau đó xuống dưới lấy thùng hàng chuyển phát nhanh, mười phút sau
quay lại phòng làm việc, phát hiện điện thoại có hai cuộc gọi nhỡ, một cuộc của
Tống Huy, một cuộc của giám đốc.
Dĩ nhiên là phải gọi lại
cho giám đốc trước, kết quả là đầu dây bên kia vừa nhấc máy, Hải Châu chỉ kịp nói “Alô”, giám đốc đã thao thao bất tuyệt, từ một cuộc gọi nhỡ bắt đầu nói đến tố chất nhân phẩm của Hải
Châu, thậm chí đến vấn đề giáo dục. Lúc đầu Hải Châu còn lơmơ không hiểu gì, sau đó dòng máu nóng sôi sục trào dâng trong anh.
- Cậu coi mình là ai?
Không có bố cậu, cậu chẳng là ai cả? – Giám đốc vẫn đang nổi nóng.
- Tôi không là ai, tôi là
tôi! Tôi xin thôi việc! – Cuối cùng Hải Châu không kìm được, buột miệng nói.
Đột nhiên đầu dây bên kia
im lặng, tim Hải Châu đập thình thịch, anh không biết giám đốc sẽ phản ứng thế như nào.
Làm việc cho người khác,
quan trọng nhất là phải biết nhịn. Lời mắng mỏ của giám đốc và sự nhẫn nhịn của nhân viên tỉ lệ thuận với nhau. Giám đốc chưa bao giờ gặp nhân viên nào không chịu được mắng như thế, cũng không ngờ sự việc lại được giải quyết dễ dàng nhưthế, cảm thấy có chút khó xử, sững người một lúc mới lấy lại
bình tĩnh:
- Thôi được, nếu cậu đã
nói như thế, vậy thì đến phòng nhân sự làm thủ tục đi. – Giọng nói lạnh lùng giống như không hề quen người tên là Hải Châu, nói xong ông ta cúp máy.
Hải Châu cầm điện thoại,
ngây người đứng đó, một lúc rất lâu mới có phản ứng: Mình thất nghiệp rồi.
3
Hải Châu suy nghĩ mãi,
cuối cùng lấy hết dũng khí nhấc điện thoại, định báo tin xấu này cho Tiểu Tình
biết. Tiểu Tình đang họp, vừa nhìn thấy số máy của hải Châu liền
nhấc máy:
- Hải Châu, em đang bận,
lát nữa gọi lại cho anh.
Hải Châu lại chỉ có cơ hội nói tiếng “Alô”. Anh rất buồn, vô cùng buồn, ngây
người ngồi trong phòng làm việc. Lúc ấy điện thoại ở văn phòng đổ chuông, anh tưởng Tiểu
Tình gọi lại, nào ngờ là Tiểu Lý:
- Anh Trương, nghe nói
anh xin thôi việc, giám đốc bảo tôi hỗ trợ anh làm thủ tục.
Hải Châu tức giận dập máy
rồi bỏ đi.
Không phải Tiểu Tình
không muốn nghe điện thoại của Hải Châu mà lúc ấy tổng biên tập đang nổi nóng, lí do nổi nóng là lãnh đạo tập đoàn phê
bình maket trang in của tạp chí không có tính sáng tạo, mà sản phẩm maket này
là trọng tâm của quảng cáo, vốn dĩ do Triệu Vân chỉ đạo, Tiểu Tình phụ trách chấp hành. Bây giờmaket không đẹp, lãnh đạo lớn
phê bình lãnh đạo nhỏ, lãnh đạo nhỏ phê bình nhân viên. Bây
giờ Triệu Vân không còn ở tòa soạn. Là nhân viên giữ chức vụ trợ lí trưởng phòng, Tiểu Tình cúi đầu im lặng, không
ngừng tự nói với mình: Mình cứ coi như ông ta đang hát. Mình cứ coi như ông ta đang ngâm thơ.
Sau khi “hát” xong, tổng
biên tập cũng bớt giận đôi chút, cuối cùng ông ta cũng có thể bình tĩnh hỏi Tiểu Tình một câu:
- Th