
n, có chút không
được tự nhiên giật giật. Phía sau truyền đến thanh âm Giản Già xoay
người, thân thể Thiển Thanh cứng đờ nhất thời không dám động nữa, sợ làm nàng tỉnh dậy.
Nghe thấy hô hấp phía sau dần an tĩnh lại, Thiển Thanh nhẹ nhàng thở ra, thật cẩn thận hoạt động ngón tay một chút.
Sau lưng đột nhiên có một loại ấm áp không phải của hắn dựa vào đem Thiển Thanh đang cuộn người vây vào trong lòng. Trong thanh âm Giản Già mang theo chút khàn khàn, vòng tay ấm áp ôm lấy eo của Thiển Thanh,
trong giọng nói mang theo ôn nhu thân thiết “Hai tay chàng tê rần rất
khó chịu đi?”
Thiển Thanh bị nàng vòng tay ôm lấy, mà cái tay kia bị nàng nắm ở
trong tay nhẹ nhàng ấn. Thiển Thanh nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Giản
Già, trong lòng chậm rãi lắng đọng một cảm giác hạnh phúc.
Loại hạnh phúc này có thể giúp hắn chống đỡ hết thảy mọi thứ.
“Giản Già” Thiển Thanh không dấu vết đem thân mình của mình dựa gần nàng một chút, thấp giọng nói “Ta đánh thức nàng sao?”
Giản Già làm như không biết động tác nhỏ của hắn, đưa tay lôi kéo,
làm cho Thiển Thanh bị chôn ở trong lòng của mình, trên tay cũng không
ngừng lại, cười nói “Không có, thế nào, nhiều sao?”
Thiển Thanh gật đầu, biết chính mình cũng bị buông lỏng ra (câu này
không bít là gì, xin lỗi wa làm ngay lúc wa lười suy nghĩ), cảm thấy có
chút mất mát.
“Vừa vặn ta ngủ không được, tâm sự với ta đi.” Giản Già một bên nói
một bên đem Thiển Thanh kéo lại, làm cho hai người gối lên cùng một cái
gối đầu.
Giản Già hô hấp lướt qua hai má Thiển Thanh, có chút ngứa. Thiển
Thanh có chút may mắn trong phòng thực tối, bằng không nhất định nàng sẽ nhì thấy bộ dáng chân tay luống cuống của mình.
“Tán gẫu…… cái gì?”
Biết Thiển Thanh khẩn trương, Giản Già mang theo trấn an vỗ nhẹ phía
sau lưng Thiển Thanh, ôn hòa lặp lại “Cái gì cũng đều có thể, chàng nghĩ gì, đều có thể nói cho ta biết.”
Thiển Thanh trầm mặc một lúc lâu, mờ mịt mở miệng nói “Nàng muốn hỏi ta chuyệnTriệu Thải sao?”
Mấy ngày nay hắn không đơn giản là vì bị Triệu Thải hãm hại mất đi
đứa nhỏ mà không thể ngủ yên, còn bởi vì những lời này Triệu Thải nói
hắn đoạt đi những thứ vốn thuộc về ‘hắn’ gì đó .
Chỗ sâu nhất trong nội tâm hắn luôn sợ hãi, sợ là hắn sẽ bị vứt bỏ.
Nhận thấy được Thiển Thanh bất an, Giản Già đem trán tựa vào trên
trán của hắn, mang ý cười ôn hòa nói “Thanh Nhi, chàng còn nhớ rõ những gì ta nói không?”
Thiển Thanh trong bóng đêm nhìn đến đôi mắt sâu thẳm của nàng, thật sự làm cho hắn một trận thất thần.
“Ta đã nói rồi, ta sẽ đối với chàng thật tốt, vĩnh viễn, sẽ không ruồng bỏ chàng.”
Vĩnh viễn…… Sẽ không ruồng bỏ……
“Chàng phải tin tưởng ta.”
Kết quả đêm đó cái gì cũng không có nói, Giản Già có ý đồ muốn khuyên bảo cũng không có đạt thành. Bởi vì đến cuối cùng hai người lại ngủ lúc nào không biết. Ngày hôm sau lúc nàng thức dậy liền nhìn thấy Thiển
Thanh đang vùi vào trong lòng mình, hơn nữa ngoài ý muốn là hắn lại đang ngủ thực sâu.
Tuy nói nàng không khuyên thành công, bất quá cuối cùng đã khiến hắn
ngủ ngon, như vậy mục đích cũng coi như là thành công một nửa. Nhưng
Giản Già vẫn rất là lo lắng khi để Thiển Thanh một mình ở nhà.
“ Cái gì?”
Thấy Thiển Thanh một bộ dàng kinh ngạc, Giản Già lập lại lời nói của
mình một lần nữa “Mấy ngày nay chàng hãy cùng ta đi hiệu thuốc, không
cần ở nhà một mình nữa.”
“Nhưng…… Nhưng là……” Thiển Thanh không biết cự tuyệt như thế nào, đâu có thê chủ nào đi làm kiếm sống còn mang theo phu thị……
“Mấy ngày nay hiệu thuốc sinh ý cũng có chút việc, chàng đi qua giúp ta một tay. Ta đã cùng lão bản nói qua, không có việc gì.”
Thấy bộ dáng của Giản Già không chấp nhận cự tuyệt, Thiển Thanh mới gật gật đầu.
Bệnh nhân đến Hồi Xuân Đường xem bệnh đúng là rất nhiều, nhưng Thiển
Thanh cũng không giống như Giản Già nói là đi qua “giúp một tay”, chỉ
là ngồi nghỉ ngơi, chuyện gì cũng không có làm.
Nghĩ tới lúc vừa tới Hồi Xuân Đường, lão bản một bộ như bừng tỉnh đại ngộ cười nhìn hắn, cùng với câu nói kia “Ngươi chính là phu thị bảo bối của Lâm đại phu a……”, Thiển Thanh trên mặt đỏ giống như là sắp bị
thiêu cháy.
Nữ tử ngồi ở chỗ kia bắt mạch ánh mắt chuyên chú, khai thuốc kê đơn,
tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, chỉ ngồi như vậy lại có một
loại ý vị làm cho người ta trầm mê.
Thiển Thanh khóe miệng gợi lên, trong lòng chỉ cần nghĩ đến đây là thê chủ hắn, liền nổi lên ngọt ý thản nhiên.
“Ngươi chính là Lâm đại phu kia?!”
Rồi một thanh âm đột nhiên vang lên làm cho mọi người trong hiệu
thuốc cả kinh. Thiển Thanh lúc này mới chú ý tới, nữ nhân có mặt ngăm
đen, vẻ mặt khiếp sợ kia hóa là Tiền Phương.
Giản Già không hờn giận nhíu mày, lạnh nhạt nói “Bệnh gì?”
Tiền Phương quẫn bách nói không nên lời, đứng cứng ngắc một hồi, sao
đó thế nhưng xoay người chạy mất. Mọi người xếp hàng ở phía sau đều mạc danh kỳ diệu (không thể hiểu được).
Thiển Thanh nhìn chằm chằm Giản Già vẫn đang tiếp tục chẩn bệnh,
trong lòng có điểm bất an. Tiền Phương…… Làm sao có thể tới nơi này?
“Uy! Ta đã nhìn ngươi rất lâu ah. Ngươi vì sao cứ nhìn chằm c