
ià nhìn ánh mắt nóng bỏng của Triệu Thải, đem Thiển Thanh vì liên tiếp nghe thấy điều ngoài ý muốn mà kinh ngạc phát ngốc, gắt gao ôm vào người, lạnh nhạt nói “Sẽ không.”
“Cái gì?” ánh mắt Triệu Thải lộ ra ý tứ nghi hoặc.
“Ngươi nói là Thanh Nhi đoạt đi hết thảy của ngươi, như vậy,vào thời
điểm hắn chịu đòn hiểm bị ngược đãi, ngươi vì sao không đến tìm ta nói
đây là cuộc sống ngươi?”
Giản Già nhìn Triệu Thải chật vật, ngữ khí lạnh lùng “Khi đó ngươi ở nơi nào? Mắt lạnh nhìn náo nhiệt? Hoặc là may mắn vì ta không có nhận
ra ngươi, không dây dưa với ngươi?”
“Ta……” Triệu Thải ngượng ngùng, ánh mắt né tránh.
“Triệu Thải,” Giản Già nhìn hắn, nói tiếp “Thời điểm Thanh Nhi có
thai đã trải qua những ngày tháng như thế nào? Ngươi thế nhưng có thể
bởi vì đố kỵ mà xuống tay hại người. Ngươi thật sự là điên rồi.”
“Không phải!”
Triệu Thải sắc nhọn kêu to “Ngươi thì biết cái gì?!Bởi vì ta sinh
không được đứa nhỏ. ngươi có biết súc sinh Tiền Phương kia như thế nào
tra tấn ta không?! Ta không sai. Không sai!”
Tiền Phương khuôn mặt chữ điền, sắc mặt cứng ngắc, tiến lên muốn ngăn chặn miệng Triệu Thải, gầm nhẹ “Ngươi câm miệng! Ngươi đang nói bậy bạ
cái gì vậy!”
Triệu Thải liều mạng tránh tay của Tiền Phương, kiệt lực muốn giữ
chặt lấy Giản Già đang ôm Thiển Thanh về phòng “Kiếm Gia! Kiếm Gia ngươi cứu ta…… Ta là Tiểu Thải a…… Là Tiểu Thải mà ngươi nói sẽ bảo hộ a……”
Giản Già dừng bước, quay trở lại liếc mắt một cái, chậm rãi, lại vô cùng rõ ràng nói –
“Đời này người mà ta muốn bảo hộ, chỉ có Thiển Thanh.”
Kỳ thật khi bị bán tới Tam Li thôn, lần đầu tiên gặp mặt Triệu Thải liền nhận ra Lâm Kiếm Gia.
Tuy bộ dáng nghèo túng nhưng là khuôn mặt kia, cặp mắt kia, lại mang theo hương vị mà Lâm gia độc hữu.(hương vị mà chỉ Lâm gia mới có)
Triệu Thải không dám nhận mặt ‘nàng’, bởi vì Lâm Kiếm Gia kia thoạt
nhìn rất đáng sợ, thô bạo đến cực điểm, khí chất văn nhã trước đây đã
hoàn toàn biến mất không thấy nữa.
Sau đó mọi chuyện chứng minh ‘hắn’ không nhìn nhận ‘nàng’ thật là
đúng. Bởi vì Thiển Thanh cơ hồ mỗi ngày đều bị đánh, ‘hắn’ không khỏi
thở phào nhẹ nhõm.
Chính ‘hắn’ vẫn rất là may mắn đi……
Thê chủ đối với ‘hắn’ lúc đầu cũng không tệ lắm, là một người thành
thật nhân hậu. Nàng muốn nhanh chóng một đứa nhỏ, nhưng ‘hắn’ vẫn chậm
chạp không có. Tìm đại phu đến xem mới biết được là chính mình không thể sinh.
Nữ nhân họ Tiền tức giận đánh ‘hắn’, tất cả vết thương đều ở dưới
quần áo. Nhưng ‘hắn’ có thể chịu đựng không sao bởi vì có một người so
với ‘hắn’ còn thảm hơn nhiều.
Nhưng sau đó, Thiển Thanh lại có đứa nhỏ.
Trong đầu ‘hắn’ trở nên lộn xộn hết,’hắn’ mơ hồ mua dược, hạ ở trong
nước rồi cho Thiển Thanh uống, dù hắn sợ hãi nhưng vẫn ra tay.
Nghe tiếng Thiển Thanh khóc cầu Giản Già tha cho hắn, ‘hắn’ có chút cảm giác được giải hận.
Nhưng sau đó……
Sau đó mọi chuyện không còn giống như trước nữa.
Nữ tử kia chỉ biết đối với Thiển Thanh ôn nhu vì sao người đó không phải là ‘hắn’?
Vì sao a……
Tâm lý cũng có một loại bệnh, tên là chứng cuồng loạn. (tên khoa học
của nó Hysteria. Các bạn muón biết thêm thêng tin chi tiết vui lòng tìm
gồ ca nha)
Loại bệnh này không phải là bệnh tâm thần, mà là người bệnh ở trong
ảo tưởng muốn thỏa mãn khát vọng sâu nhất trong tim của mình, do đó đạt
tới một loại trạng thái hạnh phúc.
Trong gian phòng của Tiền Phương kia im ắng không có thanh âm. Triệu Thải sau khi bị thê chủ của mình là kéo vào thì sau đó cơ hồ vài ngày
không có đi ra. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy nữ nhân nhìn như thành
thật kia rầu rĩ ngồi ở trong viện, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
Giản Già đối với những tin đồn trong thôn không hề hay biết. Mấy ngày nay Thiển Thanh tinh thần sa sút, cùng với việc Hồi Xuân Đường càng
ngày càng nhiều bệnh nhân làm cho sắc mặt của nàng cũng càng ngày càng
lạnh.
Nàng là phi thường lo lắng khi để hắn một mình ở nhà.
Thiển Thanh nhìn qua thì có lẽ vẫn giống như trước đây, buổi sáng
khinh thủ khinh cước (nhẹ tay nhẹ chân) thức dậy làm điểm tâm, sau đó
may quần áo cho Giản Già, nhưng buổi tối khi ngủ ngay cả tiếng hô hấp
đều không thể nghe thấy.
Nhưng Giản Già biết, từ sau sự kiện của Triệu Thải, Thiển Thanh cơ hồ là cả đêm mất ngủ.
Đây là tâm bệnh, Triệu Thải đối với Thiển Thanh không thể nói là tốt. Nhưng ‘hắn’ là đối tượng duy nhất trong cuộc sống hắc ám của Thiển
Thanh có thể nói chuyện. Cho nên Thiển Thanh đã xem ‘hắn’ như bằng hữu. Nay bằng hữu duy nhất lại đối hắn như vậy, đả kích với hắn là rất lớn.
Ánh trăng đã lên rất cao, chiếu sáng trên mặt đất, phản xạ lại làm
trong phòng cũng có vẻ rất sáng, Giản Già có thể rõ ràng nhìn thấy người nắm trên giường đưa lưng về phía mình co lại thành một cuộn, tuy rằng
nhìn không thấy mặt, nhưng Giản Già biết, hắn nhất định không có ngủ.
Thiển Thanh vẫn không nhúc nhích, nhắm chặt mắt, lông mi hơi hơi rung động, hắn không dám động, hắn sợ đánh thức Giản Già. Nhiều ngày nay thê chủ trên mặt rõ ràng mệt mỏi, hắn sợ quấy rầy thê chủ nghỉ ngơi.
Do nằm nghiêng, tay của Thiển Thanh bị ép tới run lê