Disneyland 1972 Love the old s
Kiêm Gia Khúc

Kiêm Gia Khúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323075

Bình chọn: 9.5.00/10/307 lượt.



kia, nhất định là tuyệt vọng không thể nói ra.

“Ngươi nói coi, lão Tiền cũng là một người rất tốt, như thế nào lại lấy phải một phu thị không biết xấu hổ như vậy?”

“Xứng đáng a, dám chạy, lần này không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng……”

“Lão Tiền này khi độc ác lên so với Lâm Kiếm Gia còn lợi hại hơn,’nàng’ sẽ không đánh chết người chứ?”

“Làm sao có thể, thật vất vả mua về, như thế nào bỏ được……”

Người trong thôn đều một bộ dạng chuyện không liên quan tới mình nên

đứng ở một bên xem náo nhiệt, ánh mắt vừa thương hại lại khinh thường.

Nữ nhân họ Tiền xuống tay càng ngoan độc, liên tục đánh đá. Thiển Thanh

nhìn thấy mà người rét run.

Hắn muốn mở miệng lớn tiếng la lên đừng đánh, nhưng trong tiềm thức

lại tuôn trào một sự sợ hãi. Cảnh tượng kia, nhìn như thế nào cũng giống tình cảnh của mình trước kia……

Đều bị đòn hiểm, đều bị người trong thôn vây xem náo nhiệt, đều không ai giúp……

Đều tuyệt vọng.

Thiển Thanh nắm chặt vạt áo, trước mắt biến thành màu đen.

“Sao lại thế này?”

Một giọng nữ lạnh lùng thản nhiên từ phía trước truyền tới. Từ trấn

Nam Kiều trở về Giản Già nhìn phía trước nhà một mảnh hỗn loạn, sắc mặt

không thay đổi, nhưng ánh mắt lại trầm xuống.

“Như thế nào tất cả đều ở trước sân nhà của ta?”

Giản Già ánh mắt đảo qua cảnh hỗn loạn dị thường, cảm thấy hiểu được

vài phần. Vừa định vào cửa, có một lực lao vào làm cho nàng không khỏi

lui về phía sau vài bước.

Người tới chôn ở trong lòng nàng hai tay gắt gao ôm nàng, như là muốn hấp thu ấm áp.

Giản Già có chút kinh ngạc nhìn Thiển Thanh luôn nội liễm thẹn thùng nhưng lại ở bên ngoài chủ động thân cận mình như thế, nhưng nàng vẫn tự nhiên ôm lại đối phương, thấp giọng hỏi “Làm sao vậy?”

Thiển Thanh lắc đầu, tay ôm nàng càng chặt.

Giản Già nhíu mi “Sợ hãi sao?”

Do dự sau một lúc lâu, Thiển Thanh gật nhẹ đầu.

Thiển Thanh trên người chỉ mặc áo đơn. Giản Già cởi xuống ngoại sam

của mình đem Thiển Thanh bao lấy. Nàng ôm hắn đi về phía trước nơi có

người đang không ngừng mắng chửi, nói “ Chuyện nhà của các ngươi liền tự trở về mà giải quyết, không cần ở trước cửa nhà của ta.”

Tiền Phương này (tên của nữ nhân họ Tiền đóa) bình thường là người

thực thành thật, nếu có người hỏi cũng chỉ là hàm hậu cười cười. Thế

nhưng bây giờ ‘nàng’ lại có bộ dàng ác độc như vậy cũng làm cho Giản

Già có chút giật mình.

Tiền Phương nổi giận đùng đùng nhưng nhìn mắt Giản Già, lại như thế

nào cũng không dám đối kháng với nàng vì Lâm Kiếm Gia này so với ‘nàng’

thì càng ngoan độc gấp mười lần. Vì thế liền nắm lấy Triệu Thải chuẩn bị trở về.

Nam tử vẫn quỳ rạp trên mặt đất xuyên thấu qua mái tóc tán loạn ghen ghét nhìn thoáng qua Thiển Thanh đang được bảo hộ ở trong lòng Giản

Già, ánh mắt bỗng nhiên âm trầm đáng sợ, sau đó ánh mắt chợt lóe, lập

tức xông đến.

Nguyên bản người trong thôn nghĩ đến nơi này đã không còn náo nhiệt

để xem nữa đang chuẩn bị rời đi thì lập tức lại nghị luận trở lại. Tiền Phương khuôn mặt ngăm đen lại âm trầm thêm, cơ hồ là cắn răng hỏi Giản

Già “Lâm! Kiếm! Gia! Đây là có chuyện gì?!”

Sao lại thế này, Giản Già chính mình cũng muốn biết vì sao lại thế này.

Nam tử đang gắt gao kéo lấy vạt áo của nàng trong mắt bắn ra quang cơ hồ có thể nói là căm thù đến tận xương tuỷ. Khóe miệng còn mang theo

máu tươi lộ ra một tia ý cười quỷ dị, nhìn chằm chằm vào Thiển Thanh

trong lòng Giản Già nói “ Mệnh của ngươi vì sao lại tốt như vậy?”

Rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa thì tất cả của ngươi hiện tại đang có được đều là của ta, nhưng là vì sao…… nàng cố

tình quên đi hết thảy?

Tay của Triệu Thải muốn nắm lấy Thiển Thanh, lại bị Giản Già tránh

đi, cả người quỳ rạp trên mặt đất, miệng lầu bầu lầm bầm những điều

thật không minh bạch “ Đứa nhỏ của ngươi đều do ta làm cho chết, nhưng

vì sao cuộc sống của ngươi so với ta vẫn tốt hơn? Vì sao a……?”

Nghe thấy hai chữ đứa nhỏ, sắc mặt Thiển Thanh lập tức trở nên trắng

bệch, gở ra cánh tay của Giản Già đang ôm mình, hắn đi qua bắt lấy Triệu Thải hỏi “Ngươi nói cái gì?! Triệu Thải, ngươi nói cái gì đứa nhỏ?!”

Triệu Thải “ha ha” cười hai tiếng, thanh âm thấp đến nỗi chỉ có hai

người bọn họ có thể nghe được. “Ngươi cho là hài tử của ngươi như thế

nào lại mạc danh kỳ diệu (tự nhiên, vô cớ không thể hiểu được) mất đi?

Là ta a…… Ta mua thuốc cho ngươi ăn a…… A…… Ha ha……”

“Ngươi điên rồi…… Ngươi điên rồi!”

Thiển Thanh không ngừng lắc đầu “Vì sao?! Không phải ngươi Triệu

Thải, không phải! Chúng ta cùng bị bán tới nơi này, ta đã cho rằng hai chúng ta là bằng hữu……”

Bằng hữu? Triệu Thải nhìn Giản Già ngồi xổm xuống đem Thiển Thanh

sắp hỏng mất kéo vào lòng không ngừng an ủi, mà ánh mắt nhìn mình lại

càng phát lãnh liệt, không khỏi cười lạnh.

“Bằng hữu! Là ngươi cướp đi mọi thứ thuộc về ta! Là ngươi! Nếu

không…… Nếu không hiện tại người được hạnh phúc phải là ta mới đúng!”

Ánh mắt Triệu Thải càng thêm điên cuồng, ngược lại nhìn về phía Giản Già “Ta là Tiểu Thải a, ngươi vì sao không nhớ rõ? Vì sao lại quên ta? Nếu

không chúng ta đã thực hạnh phúc a……”

Giản G